“Công tử, để tôi thử!”, lúc này, Chu Lão Lục chợt kiên định nói.
Giết Giang Lệ thì cùng lắm là mang tội giết trùm xã hội đen, sau đó đi chầu diêm vương chứ gì.
Vì Thiên Cửu Môn, Chu Lão Lục không sợ chết.
“Nếu phải làm vậy thì chưa đến lượt ông, lui xuống đi!”, Tôn Hàn thờ ơ nói, sau đó liếc mắt nhìn Giang Lệ.
“Vâng!”
Công tử đã lên tiếng, Chu Lão Lục đành phải lùi lại.
“Được rồi, ông Giang, ông đừng doạ tôi nữa. Nếu ông muốn tôi đánh hay giết ông thì tôi dám đấy, dù ông nói đám thuộc hạ của mình sẽ phát điên thì cũng có sao đâu. Chẳng qua chỉ là thế lực của ông sẽ đến đây để trả thù cho ông thôi, nhưng Thiên Cửu Môn tôi cũng đâu phải con hổ giấy, đánh thì đánh, sợ gì chứ”.
“Giết một nghìn quân địch còn mình tổn thất tám trăm, trời cũng chẳng sụp xuống được”.
Tôn Hàn bình tĩnh nói tiếp: “Nhưng tôi là công tử của Thiên Cửu Môn, nếu tôi thật sự giết ông như vậy, tin này truyền ra ngoài thì tôi mất mặt chết mất, khéo ông Phó còn bật nắp quan tài dậy đánh tôi ấy chứ!”
“Giang hồ có luật của giang hồ, chúng ta cứ theo đó mà xử. Hôm nay, tôi đến tiễn ông Phó nên mới nhiệt tình đón tiếp thế này”.
“Nhưng nếu sau này ông huy động quân đến thì chuyện sẽ khác đấy”.
“Ông Giang, nếu ông dám dẫn người xuống đây nửa bước, ông dẫn bao nhiêu, tôi xử bấy nhiêu”.
Thiên Cửu Môn đã trấn thủ ở vùng Tây Nam gần một trăm năm, công tử cũng đã đổi mấy đời.
Bây giờ, Tôn Hàn đang tiếp quản vị trí này, anh không thể để kẻ khác cướp mất được.
Giang Lệ nhíu mày rồi gật gù nói: “Xem ra đành vậy thôi, nếu cậu thật sự không quan tâm thì tôi không đi nổi đâu”.
“Dẫu sao một người đến chết còn không sợ thì còn biết sợ là gì nữa chứ”.
“Nhưng chuyện của mười năm trước như một nút thắt trong lòng tôi, không gỡ được thì tôi e mình nằm xuống rồi cũng không cam tâm được”.
“Có câu tháng tư là thời gian đẹp nhất trong năm. Tôi sẽ cho cậu hai tháng để chuẩn bị, tháng tư tôi sẽ quay lại”.
“Cậu cứ chờ mà nghênh giá đi!”
Dứt lời, Giang Lệ lập tức xoay người bỏ đi.
Các thành viên của Thiên Cửu Môn đều nhìn theo với ánh mắt phẫn hận, nhưng Tôn Hàn không lên tiếng nên không ai dám làm gì.
Đến khi Giang Lệ đã khuất bóng.
Tô Vấn Long bước tới: “Khí thế thì cậu không thua, nhưng nếu đánh nhau thật thì tôi e cậu vẫn hơi non đấy. Giang Lệ đã lên kế hoạch đâu vào đấy rồi, nếu cậu định làm châu chấu đá xe thì đừng lôi tôi vào, tôi sợ chết lắm”.
Dứt lời, Tô Vấn Long cũng bỏ đi.
Ngay sau đó, Lý Hắc Tử cũng đi tới rồi nhìn Tôn Hàn, nói: “Nếu cậu tự thấy không đối phó với Giang Lệ được thì đừng xí phần nữa, chỉ cần cậu nhường vị trí thủ lĩnh của Thiên Cửu Môn cho tôi thì tôi sẽ đối phó ông ta”.
Nói rồi, Lý Hắc Tử cũng ung dung rời đi.
Tôn Hàn không nói một lời, chỉ biết thầm cười khổ.
Hôm nay, Giang Lệ đã hạ chiếu thư rồi, tháng tư nhất định ông ta sẽ đến để chiếm lĩnh nơi này.
Nhưng hiện giờ, Thiên Cửu Môn đang bị chia năm xẻ bảy, vậy phải đối địch sao đây?
Tô Vấn Long không muốn dính vào chuyện này.