“Chẳng thế nào cả, chỉ muốn hỏi ông có thấy hổ thẹn với người vợ sắp cưới vào ngày mai hay không thôi? Hay ông coi cô ấy là gì? Một món đồ mua về để chà đạp, hay là…”
“Liên…”
Hoàng Tài định nói ‘liên quan gì đến cậu’, nhưng liếc thấy chai rượu trong tay Tôn Hàn nên ông ta không dám nói nữa.
Hôm nay, ông ta đến đây chơi nên không dẫn người theo, một điều nhịn là chín điều lành, Hoàng Tài không dám ho he gì nữa.
Giờ mà bị cái chai này đập trúng tiếp thì khéo ông ta nghẻo luôn mất.
“Cậu với Từ Hạ có quan hệ gì? Đừng nói là bạn trai đấy nhớ?”
Tôn Hàn chẳng buồn đáp lời: “Ông trả lời câu hỏi của tôi trước đi đã”.
“Hừ, tôi tốn một triệu để cưới Từ Hạ về đấy thì sao nào? Nếu biết cô ta đã dây dưa với đàn ông ở bên ngoài, tôi có điên mới bỏ cả đống tiền ra để rước một cái giày rách về”.
Hoàng Tài gần như chắc chắn người thanh niên trước mặt mình có quan hệ mập mờ với Từ Hạ, nên giờ mới ra mặt cho cô ấy.
Ông ta lập tức phát điên.
Mẹ kiếp! Từ Hạ sắp gả cho ông ta rồi mà vẫn lằng nhằng với người đàn ông khác.
Chẳng gì thì ông ta cũng là một nhân vật lớn ở Mục Thành, sao có thể nuốt trôi cục tức này đây, vì thế lập tức mắng chửi.
“Mồm bẩn quá!”
Bụp!
Tôn Hàn lại đập một chai rượu xuống.
“A!”
Sau tiếng kêu như bị chọc tiết đó, Hoàng Tài không nhịn được nữa mà gào lên: “Tao nói cho mày biết, nếu hôm nay mày không giết tao thì kiểu gì cũng có ngày tao xử lý mày”.
“Có giỏi thì nói tên ra, tao liều mạng với mày luôn”.
Ông ta chẳng sợ ai ở cái đất Mục Thành này cả.
Đương nhiên, với tình huống hiện giờ thì Hoàng Tài chẳng thể làm gì Tôn Hàn được, ông ta chỉ biết mắng chửi thôi, chứ không dám ra tay.
Tôn Hàn dập mẩu thuốc vào trong gạt tàn rồi thờ ơ nói: “Ngày mai, tôi sẽ đến tham dự hôn lễ của ông rồi tính toán nợ nần với ông sau. Mà ông cũng đừng tốn công tìm tôi làm gì, cứ chờ đi”.
“Hai chai rượu hôm nay chỉ là quà gặp mặt thôi”.
“Mày…”
Thấy Tôn Hàn quay người bỏ đi, Hoàng Tài không dám ngăn cản, chỉ uống ực một hớp rượu cho đỡ đau rồi gọi một cuộc điện thoại.
“Alo, anh Hoàng”, đầu dây bên kia nghe máy.
Hoàng Tài hừ lạnh nói: “Nam Quân, tôi xảy ra chuyện ở câu lạc bộ của cậu rồi, cậu có biết không hả?”
“Xin lỗi anh Hoàng, em cũng không biết ai đã chơi anh nên chỉ chào hỏi vài câu, chứ không can dự vào ân oán cá nhân của anh được. Dù giờ anh có gì bất mãn thì tìm em cũng vô dụng thôi”.
Nam Quân nói dăm ba câu thoái thách trách nhiệm.
Được, phí cả cuộc điện thoại rồi.