Nói đến đây, Giang Lệ chỉ ngoảnh đầu cười, chẳng hề tức giận mà còn thừa nhận, “Đúng là sẽ rất thê thảm. Nếu như thua, không chết thì cũng bị thương. Không chỉ bại trận, mà còn rơi từ trên mây xuống, mọi vinh quang ngày xưa chỉ còn là ký ức!”
“Cả tôi và cậu, đều giống nhau”.
Ngay cả trong cuộc chiến thương trường, kẻ bại trận đều thua không còn manh giáp, không còn tư cách đứng dậy nữa.
Huống chi cuộc chiến giữa họ, còn liên quan đến giết chóc!
“Ông đã nói với tôi rằng, ông chưa từng mong muốn trở thành kẻ đứng đầu của thế giới ngầm trong nước! Thế thì tại sao, ông vẫn làm?”, Tôn Hàn thắc mắc.
Giang Lệ mím môi như đang hồi tưởng, “Có lẽ, là vì một người phụ nữ”.
Có lẽ, là vì một người phụ nữ?
Tôn Hàn ngạc nhiên.
Anh vẫn luôn cho rằng Giang Lệ muốn tiến xuống phía Nam, tấn công Tây Nam vì muốn thực hiện giấc mộng bá vương, trở thành kẻ đứng đầu của thế giới ngầm trong nước!
Nhưng anh không ngờ, ông ta làm thế lại chỉ vì một người phụ nữ, mà còn thêm từ ‘có lẽ’.
Thấy vẻ khó hiểu của Tôn Hàn, Giang Lệ không hề ngạc nhiên. Có đôi lúc, chính ông ta còn thấy rất khó lý giải.
“Có phải cậu cảm thấy rất lạ không?”
Châm thuốc rồi đưa lên miệng, Tôn Hàn khẽ gật đầu, “Có một chút. Nhưng điều làm tôi tò mò hơn là, rốt cuộc đó là người phụ nữ như thế nào mà lại khiến ông đưa ra quyết định lớn đến vậy? Sao ông lại tiến quân xuống phía Nam vì người đó?”
Hào phóng tiêu pha để chiều lòng người đẹp, người như Giang Lệ mà làm chuyện này thì cũng chẳng có gì lạ, thậm chí còn rất lãng mạn.
Nhưng chẳng lẽ thứ Giang Lệ muốn tiêu pha là sáu tỉnh Tây Nam ư?
“Nếu cậu có thể thắng tôi, tôi sẽ nói nguyên nhân cho cậu biết”.
Tiếc rằng Giang Lệ có một thói quen rất xấu, ấy là luôn chỉ nói một nửa, cứ như sợ rằng lần sau gặp nhau sẽ không còn chủ đề trò chuyện vậy.
Ông ta đổi đề tài, “Không tò mò tôi định đánh chiếm sáu tỉnh Tây Nam bằng cách nào à?”
“Có hai phương án là dùng bạo lực hoặc đánh vào thương mại”, Tôn Hàn trả lời, vẻ hiểu biết, “Nhưng để đánh bại Thiên Cửu môn trên phương diện thương mại thì cần phải sắp xếp rất nhiều, vừa tốn sức vừa tốn thời gian. Nếu như đánh chiếm bằng cách đó, nếu nhanh thì mất từ ba đến năm năm, nếu lâu thì có khả năng mất đến mười năm. Có lẽ ông sẽ không muốn lãng phí nhiều thời gian cho chuyện này, cũng không có hứng thú chờ thêm mười năm nữa”.
“Vậy nên tôi đoán… đánh vào thương mại là phương án dự phòng. Có lẽ ông dự định đánh chiếm bằng bạo lực”
“Dù sao thì ngoài Công Tử Minh ra thì ông vẫn còn Thiết Lê Hoa mà!”
Thật ra tiền thân của Công Tử Minh không mấy nổi bật, nhóm người thành lập ban đầu đều là con cái của những gia đình giàu có hàng đầu Thượng Kinh, đa số họ chơi cho vui thôi.
Vì các thành viên của Công Tử Minh đều có gia thế, nên hiếm có ai dám mạo phạm họ, rất thuận buồm xuôi gió.
Nhưng môn phái của các cậu ấm vốn chẳng phát triển được gì, mãi đến khi Giang Lệ xuất hiện thì tình hình mới thay đổi.
Chỉ trong vài năm, Công Tử Minh đã trở thành thế lực hàng đầu của thế giới ngầm trong nước!
Xếp ngay sau là Thiết Lê Hoa.
Thiết Lê Hoa chủ yếu phân bố ở nội địa, danh tiếng không quá vang dội, nhưng những người biết đến Thiết Lê Hoa đều không dám khinh thường.