“Đi đi. Cho ông ba ngày, chỉ cần ông có thể khiến tôi rút lại ý kiến, vậy thì tuỳ ông. Nhưng nếu ông không làm được, thế thì ngoan ngoãn cút khỏi tỉnh lỵ!”, Lệ Lận đáp với vẻ mặt không cảm xúc.
“Được, chúng tôi đi!”
Lạc Bắc không do dự nữa, đưa con trai và thuộc hạ rời khỏi đó.
Lời đã nói rồi, chỉ còn cách đi tìm cậu chủ thôi!
Chẳng qua Lạc Bắc làm sao biết được, người mà ông ta định tìm, đang ở ngay trước mặt.
“Chuyện đã thành ra thế này, chúng ta cũng nên thanh toán rồi đi thôi”, Tôn Hàn mất hứng.
“Ừ”, Trần Thanh Sương khẽ gật đầu. Cô ấy cũng không còn hứng thú ăn tiệc nữa.
Đồng nghiệp phòng thiết kế của Trần Thanh Sương đưa mắt nhìn nhau, ai cũng nhìn Tôn Hàn với vẻ sợ sệt.
Bao gồm cả quản lý Chu Hàn!
Đùa gì chứ, anh bạn này của Trần Thanh Sương chỉ gọi bừa một người đến thôi mà đã có thể bắt Lạc Bắc quỳ xuống rồi.
Quyền lực quá lớn!
Thấy Tôn Hàn đi thanh toán, Chu Hàn rất muốn cắn răng chi trả bữa tiệc đêm nay, hòng tạo dựng quan hệ với anh.
Nhưng lại không nỡ!
Chi phí cho phòng ăn của họ quá cao.
Sau khi Tôn Hàn ra quầy thanh toán xong, đang định rời đi thì Triệu Cường đột nhiên đưa Lưu Nguyệt đến chỗ anh, nhỏ giọng nói, “Hôm nay cảm ơn anh nhiều lắm!”
Đối mặt với vẻ hùng hổ đe nẹt của Lạc Văn Nhất, Chu Hàn chỉ biết đứng về phía người ta, hai người đến tỉnh lỵ mưu sinh như Triệu Cường và Lưu Nguyệt lại không thể phản kháng.
Nếu không nhờ Tôn Hàn, Lưu Nguyệt rất có thể đã bị Lạc Văn Nhất đưa về làm nhục.
Gì mà uống rượu chứ, chỉ cần là người trải đời thì chắc chắn sẽ không nghĩ chuyện đơn giản như vậy.
“Không cần đâu”, Tôn Hàn đáp khẽ.
“Ban nãy, anh, anh đừng trách chúng tôi trốn ra xa như vậy nhé, tôi và Lưu Nguyệt thực sự không dám đắc tội!”, Triệu Cường vừa khó xử vừa áy náy nói.
Tôn Hàn đã giúp bọn họ ra mặt, vậy mà vào lúc quan trọng, họ lại trốn ra xa, không đứng cùng chiến tuyến với Tôn Hàn, thực sự rất có lỗi với anh.
“Hiểu được mà”, Tôn Hàn chỉ cười nhẹ, không để bụng.
Đúng là anh không để bụng, Triệu Cường và Lưu Nguyệt trốn ra xa là chuyện thường tình, đâu có gì đáng trách.
Nói cho cùng, họ chỉ là những nhân vật thấp cổ bé họng ở tầng lớp cuối cùng của thành phố này.
Chỉ là nhân phẩm của người này không biết gánh vác, không thích hợp để kết thân!