Mục lục
Ngọa hổ tàng long - Tôn Hàn (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 “Lần này, anh đòi ba mươi triệu cùng du thuyền và qua được cửa của hải quan, tất cả đều do nhà họ Tôn sắp xếp”.  

 

“Nhưng mức độ coi trọng danh tiếng của nhà họ Tôn còn hơn cả nhà họ Liễu. Ngay khi anh bước chân lên thuyền thì nhà họ Tôn đã liên hệ với cảnh sát và hải quan, tuyệt đối không cho anh rời khỏi Ma Đô rồi!”  

 

“Em nói vậy, anh đã hiểu chưa?”  

 

Diệp Vân Nghĩa đã cùng được thật rồi.  

 

Đây chính là tình cảnh hiện giờ của Diệp Vân Nghĩa.  

 

Tôn Hàn có thể đồng ý đưa Diệp Vân Nghĩa ra nước ngoài, sau đó anh ta trốn thoát, bị bắt hay chết trong lúc đuổi bắt thì không liên quan đến Tôn Hàn.  

 

Nhưng Tôn Vượng Thịnh không đồng ý như vậy.  

 

Một khi thiên hạ biết được nhà họ Tôn lợi dụng các mối quan hệ để giúp một tội phạm đang bị truy nã toàn quốc bỏ trốn ra nước ngoài, danh tiếng của họ sẽ bị sụp đổ ngay.  

 

Con đường chính trị sau này cũng sẽ bị ảnh hưởng lớn.  

 

Vì vậy, dù chỉ là một khả năng rất nhỏ, nhưng Tôn Vượng Thịnh cũng không muốn đánh cuộc.  

 

Nghiêm trọng mà nói thì dù Liễu Phương Phương có phải chết trong tay Diệp Vân Nghĩa thì họ cũng vẫn sẽ làm vậy.  

 

Tôn Phát Tài chuẩn bị tiền, Tôn Vượng Thịnh sắp xếp thuyền chỉ để tạo cơ hội cho Tôn Hàn cứu Liễu Phương Phương thôi.  

 

Nhưng chắc chắn họ sẽ không cứu Diệp Vân Nghĩa.  

 

Ngay khi Tôn Hàn đến nhận thuyền thì Tôn Vượng Thịnh đã nói cho anh biết rồi.  

 

Có thể nói, bây giờ chiếc du thuyền này chưa bị hải quan bao vây là Tôn Vượng Thịnh đã nể mặt cho Diệp Vân Nghĩa cơ hội đi đầu thú rồi.  

 

Nghe thấy vậy, Diệp Vân Nghĩa hoàn toàn tuyệt vọng.  

 

Anh ta trốn chạy biết bao ngày, cuối cùng vẫn đến bước đường này.  

 

“Còn bao lâu nữa thì thuyền cập bến?”  

 

Song, sau khi biết những điều đó, Diệp Vân Nghĩa lại có vẻ bình tĩnh lạ thường.  

 

Dường như không còn gì quan trọng nữa nên anh ta đã thả lỏng.  

 

Anh ta làm sai thì phải trả giá, đó là điều hiển nhiên.  

 

“Hai mươi phút nữa”.  

 

Tôn Hàn liếc nhìn đồng hồ đeo tay rồi đáp.  

 

“Vậy là tôi còn hai mươi phút tự do nữa đúng không?”  

 

Diệp Vân Nghĩa bật cười tự giễu.  

 

Với anh ta mà nói, thời gian từng là thứ không đáng giá và đáng quan tâm nhất.  

 

Ba mươi tuổi đầu mà vẫn ngu ngơ, chỉ biết chìm đắm trong truỵ lạc.  

 

Nhưng bây giờ, từng giây từng phút trôi qua đều vô cùng đáng quý.  



“Để hai anh em tôi nói chuyện riêng một lúc được không?” 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK