Ví dụ như phong ba từ vụ án giấu xác lần này, dù có khó đến mấy thì cuối cùng họ vẫn có cách giải quyết.
So ra thì cách làm lần này của họ có thể coi là cách bảo vệ mình nhẹ nhàng nhất rồi.
Nhưng so với tâm trạng buồn phiền của Liễu Phương Phương thì điều khiến Tôn Hàn lo lắng hơn là chuyện này sẽ không kết thúc đơn giản như vậy.
Khi chân tướng thực sự chưa xuất hiện thì chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Rốt cuộc có ai thúc đẩy phía sau không?
Đỗ Tiên có để nhà họ Diệp tiếp tục dự án?
Tất cả những điều này đều chưa biết được.
Tôn Hàn không nói ra, vì sợ làm Liễu Phương Phương thêm lo.
Reng reng!
Điện thoại của Liễu Phương Phương đổ chuông, cô ta cầm lên xem rồi nói: “Là anh họ gọi”.
Sau khi nói đôi ba câu thì Liễu Phương Phương ngắt máy.
“Anh họ bảo ba hôm nữa, bất động sản Diệp Thị sẽ làm lễ động thổ lại, bảo chúng ta đến tham gia. Ngoài ra, tối nay anh họ thứ hai sẽ đi công tác về nên anh ấy hỏi anh có muốn đi chơi không, coi như làm quen”.
Anh họ thứ hai?
Tôn Hàn nghi hoặc nhìn Liễu Phương Phương.
Liễu Phương Phương giải thích: “Anh ấy là Diệp Vân Nghĩa, cậu chủ thứ hai của nhà họ Diệp”.
“Nhưng anh ấy không học hành đàng hoàng như Tiên Diệp, mà suốt ngày ăn chơi đàn đúm”.
“Cậu tôi thấy cứ để anh ây trượt dài như vậy thì không được, nên đã cho anh ấy đi quản lý một công ty nhỏ ở ngoài, sau đó còn tuyên bố nếu công ty thua lỗ thì đừng có vác mặt về nữa”.
“Hầu như cứ đôi ba tháng, anh ấy mới về Ma Đô một lần”.
“Nếu anh không thích thì tôi sẽ gọi lại từ chối”.
Thật lòng thì Liễu Phương Phương muốn Tôn Hàn đi một lúc, dẫu sao đó cũng là anh họ của cô ta, dù anh cô ta không ra gì thì vẫn nên làm quen một chút.
Nhưng Liễu Phương Phương cũng biết Tôn Hàn không thích qua lại với các cậu ấm kém cỏi.
Thôi đành theo ý của anh vậy.
“Hai ba tháng mới về một lần ư?”
Tôn Hàn cau mày.
“Sao thế?”
Liễu Phương Phương khó hiểu nhìn Tôn Hàn, cô ta thấy vẻ mặt của anh hơi lạ.
Dù anh họ thứ hai của cô ta không phải người tốt đẹp gì, nhưng Tôn Hàn đã gặp người ta đâu mà tỏ thái độ ghét bỏ như thế?
“Không có gì, vừa hay tối nay tôi rảnh, đi một lát cũng được. Để tôi tự gọi cho Diệp Tiên Duyệt”.
Tôn Hàn không cho Liễu Phương Phương thời gian để suy đoán nên đã vui vẻ đồng ý ngay.
Buổi tối.
Trong quán bar Mộ Sắc.