Mục lục
Ngọa hổ tàng long - Tôn Hàn (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tôn Hàn khẽ gật đầu, sau đó bắt đầu cởi áo cho Liễu Thị Long đang sốt cao ra, tiếp đó chuẩn bị châm cứu mà không hề kiêng dè bác sĩ Hồ chút nào.

 

Khi mũi kim thứ nhất của Tôn Hàn đâm chính xác vào huyệt Khúc Trạch của Liễu Thị Long, bác sĩ Hồ đã dần tin Tôn Hàn thật sự có khả năng.

 

Nếu anh không có tài năng thật sự thì tốc độ châm kim và độ chính xác không thể cao như vậy được.

 

Ngay sau đó, Tôn Hàn lại châm tiếp các mũi kim khác mà không hề chần chừ.

 

Sau tổng cộng hai mươi hai mũi kim, Tôn Hàn mới nghỉ tay rồi quan sát tình trạng của Liễu Thị Long.

 

Bác sĩ Hồ theo dõi sát sao cả quá trình nên cũng thấy rõ sắc mặt của Liễu Thị Long đã hồng hào hơn.

 

Dù trông ông cụ chỉ có khí sắc hơn một chút, nhưng như vậy đã là quá giỏi rồi.

 

Phải biết rằng, dưới cơn đau hành hạ, Liễu Thị Long có thể ngủ được là nhờ thành quả châm cứu chính xác của Tôn Hàn.

 

Nếu không, ông cụ đã mất vì quá đau đớn rồi.

 

“Cậu em, làm gì tiếp theo đây?”

 

Thấy châm cứu có hiệu quả, bác sĩ Hồ hỏi bước tiếp theo ngay.

 

“Các mũi kim này cần châm như vậy trên người ông ấy hai tiếng, nhưng chúng ta cũng không thể ngồi im trong khoảng thời gian đó, anh hãy chuẩn bị một liều hạ sốt loại nhẹ để truyền cho ông ấy, ngoài ra tôi cần giấy bút để kê đơn thuốc sắc cho ông ấy uống cùng”.

 

“Chỉ cần có thể cầm cự đến sáng mai là ông ấy có thể tỉnh lại được”, Tôn Hàn bình tĩnh nói.

 

“Được, tôi sẽ đi làm ngay”, bác sĩ Hồ vội nói.

 

Từ buổi trưa cho đến tám giờ sáng hôm sau, Tôn Hàn không hề rời khỏi phòng bệnh.

 

Mà người ra vào phòng bệnh cũng chỉ có một mình bác sĩ Hồ.

 

Mười mấy tiếng đồng hồ qua, bác sĩ Hồ cũng không hề chợp mắt, thấy sắc mặt của Liễu Thị Long đã bình thường trở lại, anh ta mới thở phào một hơi.

 

“Cậu em Tôn này, cậu giỏi thật đấy!”

 

Tôn Hàn cũng thức trắng cả đêm, thêm vết thương nặng do đấu với Giang Lệ hồi còn ở tỉnh Nam nữa khiến sức khoẻ của anh đã giảm sút, bây giờ, anh đã tái mặt.

 

Anh cười khổ nói: “Có gì đâu”.

 

“Không cần phải khiêm tốn, tôi thấy trình độ đông y của cậu sắp sánh ngang với giáo sư của viện này rồi. Không biết cậu có hứng thú đến đây làm việc không?”

 

Vì tình trạng của Liễu Thị Long đã ổn định nên bác sĩ Hồ cũng thả lỏng tinh thần hơn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK