Sáng hôm sau.
Tôn Hàn thay đồ và sửa soạn cho Đồng Đồng như một công chúa nhỏ để chuẩn bị đi chơi.
Anh ở lại Mục Thành khá lâu nên không có nhiều thời gian ở bên cạnh cô bé, vì thế hôm nay anh định dành nguyên một ngày chơi với con.
Lần đầu tiên nhìn thấy cháu gái, Từ Hạ thích thú vô cùng, vừa hay hôm nay cũng rảnh nên đương nhiên cũng đi cùng luôn.
“Anh này, cô Liễu Y Y hôm qua là chị dâu em đấy à?”, lúc chuẩn bị ra ngoài, Từ Hạ chợt hiếu kỳ hỏi.
Tôn Hàn cười đáp: “Sao em biết?”
“Còn sao nữa? Nếu không phải chị dâu em thì sao chị ấy đối xử với con gái anh tốt như vậy được!”, Từ Hạ nói như đúng rồi.
Tôn Hàn ngẫm nghĩ rồi gật đầu, con người Liễu Y Y là vậy, dù trước kia chưa biết Đồng Đồng là con gái mình, cô ấy vẫn chăm sóc con bé tận tình.
Rất ít người có bản tính lương thiện thế này.
Chỉ có điều…
“Quan hệ của bọn anh hơi phức tạp, nhưng chưa chính thức yêu đương. Lát đi chơi với Đồng Đồng, em để ý lời nói một chút nhé!”
Tôn Hàn vẫn lên tiếng giải thích vì sợ Từ Hạ lỡ lời rồi gây lúng túng cho cả hai.
Từ Hạ khó hiểu hỏi: “Anh, em thấy cô Liễu là người tốt, đã thế còn xinh đẹp nữa, sao anh không chốt luôn đi? Người như cô ấy bây giờ là hiếm lắm đấy!”
“Rồi đến lúc người ta bị cướp đi rồi thì anh ngồi đấy mà khóc nhé”.
“Haizz, thôi em đừng hỏi nữa”.
Tôn Hàn hiểu ý của Từ Hạ, nhưng chuyện của anh đâu có đơn giản như vậy.
“Tuỳ anh thôi, miễn sao đến lúc ấy đừng hối hận là được”.
Từ Hạ có vẻ không thích thái độ nửa vời của anh trai, nhưng cô ấy cũng không muốn can thiệp quá sâu vào chuyện riêng của anh mình.
Không lâu sau, ba người họ đã chuẩn bị xong để đi chơi.
Tôn Hàn lái xe đến gần nhà Liễu Y Y chờ, vài phút sau đã thấy Liễu Y Y mặc một chiếc áo khoác gió màu lam đi tới rồi lên xe.
“Dì Y Y!”, nhìn thấy Liễu Y Y một cái là Đồng Đồng vui vẻ reo lên ngay.
“Đồng Đồng hôm nay xinh quá!”
Liễu Y Y khen ngợi cô bé, sau khi biết Đồng Đồng là con gái của mình, ánh mắt Liễu Y Y nhìn cô bé đã hoàn toàn khác trước.
Nhưng Đồng Đồng còn nhỏ nên đương nhiên chưa cảm nhận được.
“Hôm nay, chúng ta làm gì đây?”, Liễu Y Y bình thản hỏi Tôn Hàn.
“Đi thuỷ cung, công viên trò chơi, nếu còn thời gian thì đến công viên đi dạo tiếp! Dẫu sao hôm nay anh cũng không bận gì, nên có thể đi chơi nguyên ngày luôn”, Tôn Hàn đáp.
“Ừ, thế đi thôi, xong cố về sớm”.
Tôn Hàn vừa lái xe vừa hỏi: “Cô Tiết không biết em đi với bọn anh à?”
Nghe thấy câu hỏi này, Liễu Y Y liếc Tôn Hàn một cái, biết rồi còn hỏi.
Nếu để mẹ cô biết thì còn lâu cô mới đi được.
“Em bảo với mẹ là đến công ty!”
“Ừ”.
Im lặng.