Tiếng bạt tai giòn tan vang lên, vô cùng rõ ràng.
Bầu không khí vô cùng bí bách.
"Có chuyện gì vậy?"
Tôn Hàn đi vào thì thấy một người đàn ông vạm vỡ đứng giữa phòng bao, mà Lâm Ảnh thì nằm vật ra ghế sô pha, khóe miệng rướm máu, trông vô cùng chật vật.
Thấy Tôn Hàn thì đám bạn Lâm Ảnh liền câm như hến, họ không nghĩ Tôn Hàn có thể giúp được gì.
"Không liên quan đến cậu!"
Người đàn ông không buồn liếc nhìn Tôn Hàn, ông ta tức tối nhìn Lâm Ảnh: "Tiểu Ảnh, cô nghĩ rằng có khu giải trí Tiêu Dương che chở là cô sẽ không sao à?"
"Khốn kiếp, ông đây tiêu một trăm nghìn tệ cho cô để cô tiếp một vị khách quý cho ông đây, thế mà lúc quan trọng cô lại biến mất!"
"Chuyện này mà không nói rõ ràng thì hôm nay cô đừng hòng bước ra khỏi đây!"
"Anh Hổ, tôi không bắt anh tiêu số tiền đó, tôi cũng không đồng ý tiếp khách cho anh!"
Lâm Ảnh lau vết máu trên khóe miệng, nói.
"Khốn kiếp!"
Lý Hổ giơ tay lên định tát nhưng Tôn Hàn đã ngăn lại.
"Ông bạn này, có gì từ từ nói, việc gì phải động tay động chân?"
Tôn Hàn nói rất từ tốn.
Anh đã hiểu đại khái, người đàn ông này chính là Lý Hổ, kẻ Lâm Ảnh muốn trốn ở khu giải trí tối hôm đó.
Xem ra Lý Hổ đã tiêu khá nhiều tiền cho Lâm Ảnh, nhưng lại không xơ múi được gì.
"Liên quan gì đến cậu? Cậu đưa tiền cho cô ta chắc?!"
Lý Hổ nhìn Tôn Hàn, nói không hề nể nang: "Tên kia, tốt nhất đừng có lo chuyện bao đồng!"
"Tiền nong thôi mà, bao nhiêu tiền để tôi đưa cho".
Tôn Hàn nhìn Lâm Ảnh vô cùng chật vật, liền tiện đà nói.
Đôi mắt Lý Hổ liền chuyển động liên tục, ông ta nở nụ cười gian xảo: "Cậu trả tiền à?"
"Được lắm! Tại con điếm Lâm Ảnh chạy ngay lúc quan trọng nên ông đây đã mất vụ làm ăn mấy triệu tệ đấy!"
"Tôi không đòi cậu mấy triệu tệ, cậu đưa tôi một triệu là tôi sẽ bỏ qua cho cô ta!"
"Đưa tiền thì tôi đi, không có tiền thì cút xa cho ông đây!"
Lâm Ảnh không bình tĩnh nổi nữa, tức giận nói: "Anh Hổ, anh quá đáng vừa thôi!"
"Im mồm!"
Lý Hổ quát lớn, sau đó nhìn Tôn Hàn: "Sao hả, có đưa không?"