Mục lục
Ngọa hổ tàng long - Tôn Hàn (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



 

“Khụ, khụ!”  

 

Thấy Triệu Thiên Giang ho sặc sụa, Hạ Uyển mới cười ngượng ngùng, nhận ra mình nhiệt tình hơi quá.  

 

Tôn Hàn rót bia đầy ly rồi nâng ly lên, “Hồi trưa chúng ta uống chẳng bao nhiêu, chờ lát nữa có Trần Thanh Sương và Ngô Tuyết Phong đến đây, chúng ta không say không về!”  

 

“Được!”   

 

Cả hai uống một hơi cạn ly.  

 

“À đúng rồi, Tôn Hàn này, bây giờ cậu là ông chủ lớn nhỉ. Bất động sản Thịnh Hạ ấy à, tôi biết đấy, chỉ không ngờ ông chủ lại là bạn của anh nhà tôi. Cậu thấy đấy, cậu còn trẻ mà đã có thành tựu như vậy, đúng là ưu tú! So ra, ông xã nhà tôi…”  

 

Trong lúc nói chuyện, ánh mắt của Hạ Uyển ngập tràn vẻ ngưỡng mộ.  

 

Nói thật lòng, cô ấy không ngờ cuộc đời mình lại có ngày được ngồi cùng bàn với một người giàu có đến thế.  

 

Triệu Thiên Giang đỏ bừng mặt, bị vợ đem ra so sánh, nên sắc mặt không được tự nhiên.  

 

Mà còn chẳng có cửa để so sánh.  

 

Tôn Hàn là cổ đông, còn là tổng giám đốc của một công ty bất động sản có giá trị thị trường hàng chục tỷ. Anh ta còn chẳng được xem là nhà thầu nữa kia.  

 

Tôn Hàn nhíu mày nói, “Thật ra cũng không có gì. Nhưng Triệu Thiên Giang à, tối nay cậu mời tôi dùng cơm, chắc không chỉ để ăn cơm thôi nhỉ”.  

 

Vốn dĩ cũng chỉ là chuyện giúp đỡ thôi mà, anh đã chủ động nhắc, tất nhiên sẽ không chối từ.  

 

Nhưng việc vợ Triệu Thiên Giang cứ dài dòng vòng vo như thế, lại khiến trong lòng anh thấy không thoải mái.  

 

Anh không phải là người thích được nịnh nọt, bên cạnh cũng chẳng thiếu kẻ a dua bợ đỡ.  

 

Giọng nói của Tôn Hàn khá lạnh lùng, đến cả Hạ Uyển cũng cảm giác được, bụng nghĩ không biết có phải mình đã nói sai gì không.  

 

Hay do những nhân vật tầm cỡ thế này vui buồn thất thường nhỉ?  

 

Nhưng cô ấy không dám lải nhải nữa.  

 

“Tôi, tôi, tôi…”  

 

Nói đến mục đích mời Tôn Hàn dùng cơm, Triệu Thiên Giang ấp úng, liên tục lặp lại mấy từ ‘tôi’, cuối cùng cũng không thể mở lời.  

 

“Tôn Hàn à, bây giờ cậu giàu như vậy, có thể nể mặt cậu và anh ấy là bạn học mà giúp đỡ anh ấy một chút không!”  

 

Thấy Triệu Thiên Giang chần chừ không nói, Hạ Uyển cũng sốt ruột, bèn dứt khoát lên tiếng thay đối phương.  

 

Sau đó, cô ấy tha thiết nhìn Tôn Hàn.  

 

Giúp đỡ là tình cảm, không giúp cũng là bổn phận.  

 

Vấn đề là người ta chỉ cần một cái chớp mắt thôi, đã có thể thay đổi số mệnh của cả nhà họ rồi.  

 

Triệu Thiên Giang chỉ cúi gằm mặt, không nói gì, cảm thấy lòng tự trọng của mình không còn tồn tại nữa.  

 

Hay nói cách khác, trong mối quan hệ giữa Triệu Thiên Giang và Tôn Hàn, anh ta phải ở cấp bậc thấp hơn Tôn Hàn rồi.  

 

Tôn Hàn chợt cười khẽ, lấy thuốc lá từ trong túi ra, đưa cho Triệu Thiên Giang một điếu, đoạn tự châm thuốc cho mình rồi rít một hơi.  

 

Anh nói, “So với nhiều bạn học khác, đúng là tôi rất giàu, chuyện này là sự thật. Nhưng về việc chị nhà nhờ giúp đỡ…”  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK