Anh nhất định phải tập hợp sức mạnh của Thiên Cửu môn một lần nữa. Và phải giải quyết sạch sẽ những kẻ ngáng đường mình.
Đối tượng cần diệt trừ đầu tiên chính là Lý Hắc Tử.
“Sẽ chờ”.
Trong tình huống ngày hôm nay, Lý Hắc Tử không hề gào thét, chỉ bước sang một bên.
Sau đó là hàng người tiếp nối nhau vái lạy.
Đến xế chiều, bỗng có một cái tên được ngân lên.
Tất cả mọi người đều lập tức tập trung đưa mắt nhìn, bao gồm cả Tôn Hàn.
“Ông Giang, Giang Lệ của thủ đô đã đến!”
Mười sáu năm trước, Giang Lệ là người đứng đầu trong bốn thiếu gia của thủ đô.
Mười ba năm trước, ông ta thống trị thế giới ngầm của các thành phố trong nước, được mệnh danh là ông Giang!
Mười năm trước, nhằm bành trướng thế lực, ông ta đã tiến quân xuống phía Nam.
Nếu không nhờ Phó Văn Húc ngăn chặn, e rằng thế giới ngầm ở Tây Nam đã nằm trong sự kiểm soát của ông ta.
Ông Giang!
Người thống trị thế giới ngầm trong nước đầu tiên từ trước đến nay, Giang Lệ.
Ông ta đến rồi.
Giang Lệ mặc một bộ Âu phục màu xám nhạt, đeo kính gọng vàng trên sống mũi. Nếu không biết thân phận của Giang Lệ, có lẽ người khác sẽ nghĩ rằng ông ta là giáo viên dạy học.
Thật khó nhận ra một người nho nhã đến thế lại là bậc quân vương của thế giới ngầm thành phố trong nước.
Giang Lệ vừa đến, gần như tất cả mọi người đều đứng dậy.
Thậm chí có người còn dựng tóc gáy.
Cái tên Giang Lệ này có quá nhiều ý nghĩa.
Mà ý nghĩa quan trọng nhất là, ông ta chính là kẻ địch lớn nhất của Thiên Cửu môn.
Nhưng điều khiến Tôn Hàn bất ngờ nhất là Giang Lệ lại đến đây một mình.
Quả là một người có khí phách.
Giang Lệ chầm chậm tiến đến trước cỗ quan tài của Phó Văn Húc tựa như bước đi ở chốn không người. Ngắm nhìn quan tài vẫn chưa đóng nắp lại, ánh mắt cũng nhạt đi.
“Nếu không phải vì đột ngột hay tin anh đã qua đời, tôi cũng quên mất đã mười năm trôi qua rồi”.