Ông ta vứt điện thoại lên bàn, sau đó hung tợn nhìn Tôn Hàn: "Tổng giám đốc Tôn, dám làm thế vì một người phụ nữ, tôi đúng là phục cậu thật đấy. Nhưng có gan thôi chưa đủ, phải có bản lĩnh mới được!"
"Có lẽ cậu cảm thấy cậu là Tổng giám đốc của công ty thời trang Sâm Uy nên không thiếu thế lực, nhưng tôi nói cho cậu biết, thành phố Giang Châu này còn thâm sâu và phức tạp hơn cậu tưởng nhiều!"
"Kẻ ngoại lai đến đây thì phải biết cúi mình mà sống!"
"Hôm nay tôi sẽ dạy cho cậu một bài học, để cậu biết cái gì gọi là lễ độ!"
Quả nhiên, Lục Hữu Đạo định dùng đến thế lực xã hội đen để giải quyết chuyện này.
Trần Hương vô cùng sốt ruột, cô ta không nghĩ được gì nữa, liền kéo lấy cánh tay Tôn Hàn: "Tổng giám đốc Tôn, anh đi trước đi, đừng quan tâm đến tôi, mau đi đi!"
Bây giờ nếu một người thoát được thì ít ra còn có cách. Nhưng nếu không ai chạy thoát được thì họ sẽ hoàn toàn hết hy vọng.
Nhưng Tôn Hàn vẫn đứng yên không động đậy.
Anh chỉ lạnh lùng thốt ra đúng bốn chữ: "Được, tôi sẽ đợi".
Lục Hữu Đạo cười mỉa. Ông ta đã hỏi Lý Tông Đạo, tên Tôn Hàn này chỉ là một kẻ ngoại lai, chắc là một gia tộc lớn nào đó ở nơi khác móc nối quan hệ cho cậu ta vào công ty thời trang Sâm Uy để lấy danh tiếng.
Ở thành phố Giang Châu này Tôn Hàn chẳng có mối quan hệ nào.
Loại cậu ấm như thế này, nếu không dạy cho một bài học thì sẽ luôn nghĩ mình là giỏi nhất.
Rầm!
"A!"
Cửa phòng bao đột nhiên bị đẩy ra, bốn năm tên thanh niên ập vào khiến Trần Hương sợ tới nỗi trốn ra sau lưng Tôn Hàn.
"Chú, trông cô gái này cũng xinh đẹp đấy chứ!"
Lúc này, tên thanh niên đi đầu nhìn khuôn mặt Trần Hương mà ánh mắt phát sáng.
"Ha ha, chú phát hiện cô ta trước, thế nên tất nhiên là chú chơi trước, sau đấy thì tùy cháu! Nhưng bây giờ cháu phải báo thù cho chú đã!"
"Chú yên tâm đi, dám bắt nạt chú thì không phải đang đánh thẳng vào mặt Lục Tường này sao?"
"Chính là tên này sao, cháu đánh gãy chân nó cho chú..."
Lục Tường vừa nói với giọng đắc ý vừa nhìn về phía Tôn Hàn. Nhưng vừa nhìn là người hắn ta đã cứng đờ như nhìn thấy ma, lắp bắp không nói nên lời.
"Là, là, là anh sao?"
Tôn Hàn nhướng mày nhìn Lục Tường: "Tôi nhớ ra cậu rồi. Lần trước lúc Đường Minh Phong mở tiệc, lúc đó tôi đã từng nói sẽ chèn ép gia tộc các người. Tôi nhớ cậu chỉ nói một câu, cũng chẳng quan trọng lắm, thế nên cũng chẳng để tâm".
"Nhưng không ngờ chúng ta lại gặp nhau rồi, cậu Lục ạ!"
Lục Tường: "...."
"Anh Tường, chú của anh cũng là chú của em, để em đánh gãy chân thằng nhãi này cho!". Lúc này, một tên đàn em không hiểu rõ chuyện liền gào lên.
Bốp!
Lục Tường liền tát cho tên đó một cái: "Ai bảo mày nói chuyện hả?!"
Lục Hữu Đạo không hiểu gì cả: "A Tường, cháu... có chuyện gì thế?"
Trông Lục Tường có vẻ như rất sợ Tôn Hàn.
"Anh, anh Tôn, chú, chú tôi có mắt như mù nên mới không biết anh là ai. Mong anh tha thứ, mong anh tha thứ!"
Sắc mặt Lục Tường khó coi như đã ăn phải ruồi.
Nếu hắn ta biết người gây chuyện với Lục Hữu Đạo lại có thân phận thế này thì có đánh chết hắn ta cũng không tới.