Buổi trưa
Tôn Hàn và Bạch Cần vật vã một hồi mới chuyển được hết đồ đạc vào trong nhà mới.
Sau khi thương lượng xong thì họ quyết định sẽ cùng dọn vào đây, cũng coi như hợp tác với nhau.
Bạch Cần treo bức tranh màu đen trắng hình một người đàn ông trung niên lên tường như một nghi thức rồi mới nghỉ tay một lát. Việc này Tôn Hàn cũng đã đồng ý.
Hơn nữa, vốn dĩ Tôn Hàn mua lại nơi này không phải để kiếm tiền hay gì khác mà để tạo mối quan hệ tốt với Bạch Cần.
“Chỉ khi có một ngôi nhà thì trái tim mới có nơi chốn để quay về. Tôn Hàn, cảm ơn anh!”
Bạch Cần chăm chú nhìn Tôn Hàn rồi nói.
Nếu không có Tôn Hàn thì e là cả đời này Bạch Cần cũng không có cơ hội chuyển vào nơi như thế này để sống.
Tôn Hàn mỉm cười đáp: “Đâu phải chuyện gì to tát, cô cứ thoải mái ở lại đây. Sau này khi tôi không có ở đây thì giúp tôi trông nom chỗ này nhé”.
“Không có ở đây sao? Anh muốn đi đâu?”, Bạch Cần hỏi với giọng hồ nghi.
Tôn Hàn bật cười đáp: “Tạm thời tôi sẽ không đi đâu cả, nhưng sau này thì chưa nói trước được”.
Càng gần đến ngày cưới của Từ Tiểu Bân và Liễu Phương Phương, Tôn Hàn càng có dự cảm rằng ngày anh biết được chân tướng cũng đang đến càng gần.
Mà sau khi biết được chân tướng, chính Tôn Hàn cũng chưa biết mình sẽ đi đâu về đâu.
“Haizz, nói thật, nhiều lúc tôi cảm thấy không thể nào hiểu được anh! Con người anh giống như một ngọn gió phiêu du vậy, cảm nhận được nhưng không thể chạm vào được”, Bạch Cần cảm thán.
Tôn Hàn rõ ràng là một người sống sờ sờ ngay trước mặt, nhưng lại cho cô một cảm giác xa xăm, không chân thực chút nào.
Có lẽ là do anh quá giàu, hoặc có lẽ do cách sống của anh khiến cô không thể nào lí giải nổi.
Tôn Hàn lại mỉm cười đáp: “Người như tôi cứ đuổi theo những ngọn gió nhưng lại không biết gốc gác của mình ở đâu. Haizz…”
Khi còn nhỏ, Tôn Hàn cứ luôn cho rằng Mục Thành chính là quê hương mình.
Còn nhà họ Từ chính là nhà mình!
Nhưng dần dà lớn lên, anh mới biết mình chỉ là đứa trẻ người ta gửi nhà họ Từ nuôi dưỡng mà thôi.
Mẹ nuôi nuôi anh lớn chẳng qua cũng chỉ vì nhận tiền của người ta!
Việc này vốn cũng chẳng có gì to tát, dù gì công ơn dưỡng dục cao cả, không cần tính toán quá nhiều.
Vấn đề là trong lòng mẹ nuôi chưa từng coi anh là con trai.
Trong mắt mẹ nuôi chỉ có mình Từ Tiểu Bân.
Thậm chí là đến khi nhà họ Tôn tìm đến, mẹ nuôi cũng không muốn để anh quay về gia tộc của mình mà tìm đủ mọi cách để Từ Tiểu Bân thay chân anh, trở thành cậu Năm nhà họ Tôn để được hưởng vinh hoa phú quý!
Còn Tôn Hàn, bị bỏ rơi là đáng đời!