“Đừng, Tôn Hàn, đừng làm vậy, tôi xin cậu đấy, đừng giao tôi cho người của Đậu Tướng!”
Lý Hắc Tử đã ra lệnh cho đàn em giết Đậu Tướng, giờ mà rơi vào tay đám đàn em của Đậu Tướng thì chỉ còn một con đường chết thôi.
Nhưng đây chính là quả báo của ông ta.
Đến anh em của mình còn giết thì sao Tôn Hàn cho ông ta cơ hội được nữa?
Đêm đen tĩnh lặng.
Tôn Hàn đứng trên sân thượng của khách sạn, từng cơn gió nhẹ thổi khói thuốc bay ra phía sau.
Đến giờ, Thiên Cửu Môn cơ bản đã được chỉnh đốn lại, song vẫn cần thêm một thời gian nữa để tập hợp, dù không thể hồi phục như thời kỳ đỉnh cao, nhưng ít ra cũng đủ tư cách để chờ Giang Lệ đến.
Hiện giờ, điều duy nhất khiến Tôn Hàn thấy nghi hoặc là năm xưa, rốt cuộc Giang Lệ đã dùng cách gì để đánh chiếm Thiên Cửu Môn ở phía Nam.
Nếu là đánh vào kinh tế thì tốt, ít ra như vậy sẽ bớt thương vong.
Anh chỉ lo ông ta dùng tới vũ lực.
Nếu vậy thì tháng tư năm nay, thế giới ngầm của Tây Nam sắp đón một trận chiến khốc liệt rồi.
Thiên hạ đang thái bình, mà Tôn Hàn lại không phải người máu lạnh nên thật lòng anh không muốn động đến binh đao.
Vì thế, trận đấu lôi đài này, Tôn Hàn chỉ giao Lý Hắc Tử cho đám tay chân của Đậu Tướng, chứ không làm gì ai cả.
“Từ giờ, tôi sẽ bán mạng cho anh, có cần tôi làm gì không?”
Trần Cửu đi lên sân thượng rồi bước tới gần Tôn Hàn.
Tôn Hàn bỏ ra một tỷ không chỉ thuê Trần Cửu đấu lôi đài, mà là mua đứt hắn trong vòng một năm.
Trong khoảng thời gian này, Tôn Hàn bảo hắn xử lý ai thì hắn phải xử lý người đó.
“Anh chỉ cần làm một việc là chờ Giang Lệ đến, sau đó đối phó với ông ta giúp tôi thôi!”, Tôn Hàn liếc nhìn rồi đưa một điếu thuốc qua.
“Giang Lệ?”
Trần Cửu cau mày: “Chắc tôi sẽ chết”.
Người khiến Trần Cửu kiêng dè ở thế giới ngầm trong nước không nhiều, nhưng nếu phải đối mặt với Giang Lệ, hắn không tự tin là mình sẽ sống sót.
Bởi người này quá đáng sợ!
“Có cần thêm tiền không?”, Tôn Hàn cười hỏi.
“Không, việc tôi ghét nhất trên đời là phản bội, tôi đã làm thế với Lý Hắc Tử một lần rồi, lẽ nào giờ lại thêm lần nữa?”, Trần Cửu lắc đầu với vẻ kiên định.
Dù có phải chết thì hắn cũng đã nhận công việc này rồi.
Trần Cửu tin chắc rằng, đây chính là mối làm ăn đắt giá nhất mà hắn từng nhận trong đời.
Một tỷ, mấy ai có thể từ chối được chứ?
Hơn nữa, hắn còn lý do để buộc phải nhận.