“Cái gì? Đều biết cả rồi ư?”
Vẻ mặt Dương Dung vô cùng khó coi, bất giác nhìn sang Tôn Đạo Hương như thể đang hỏi: không phải ông đã nói sẽ không xảy ra vấn đề gì hay sao?
Có điều, Tôn Đạo Hương đã lập tức quay mặt đi.
“Bà Dương, rất cảm ơn bà đã nuôi lớn cậu Năm nhà họ Tôn. Nhưng giờ tôi vẫn cần bà giúp phân biệt xem đâu mới là cậu Năm nhà họ Tôn thực sự?”, Tôn Vượng Thịnh vẫn kiên nhẫn hỏi.
Hai người mà Tôn Vượng Thịnh ám chỉ đương nhiên là Tôn Hàn và Từ Tiểu Bân.
Nghe xong, tất cả mọi người trong phòng khách đều được phen kinh ngạc.
Lẽ nào cậu Năm đã ở nhà họ Tôn hàng nửa năm trời này có khả năng là đồ giả?
Chuyện cười kiểu gì vậy?
Dương Dung trong lòng vô cùng mâu thuẫn, hết nhìn Tôn Hàn rồi lại nhìn Từ Tiểu Bân. Sau đó, bà ta chỉ về phía Từ Tiểu Bân, cắn răng nói: “Nó là con trai nuôi của tôi! Còn, còn Tôn Hàn là con trai ruột của tôi!”
Nét mặt của Từ Tiểu Bân cũng không khá khẩm hơn là bao.
Tôn Hàn cũng ngạc nhiên ngẩng đầu lên. Đã đến nước này rồi mà mẹ nuôi vẫn muốn chơi trò trộm long tráo phụng?
Thực ra, đã có một khoảnh khắc Tôn Hàn mong những điều mẹ nuôi nói là sự thật.
Nếu anh là con ruột của nhà họ Từ còn Từ Tiểu Bân là cậu Năm nhà họ Tôn.
Thì anh đã không bị những mối huyết hải thâm thù kia đè nặng lên vai.
Nhưng chuyện này sao có thể xảy ra được cơ chứ?
“Ông cụ Tôn, những lời tôi nói đều là thật! Tôn Hàn là con ruột của tôi, Tiểu Bân chính là đứa con nuôi mà tôi được nhờ nuôi dưỡng! Tôn Hàn, hôm nay nhà người ta có việc, chúng ta không nên can dự vào”.
Dương Dung vừa nói vừa chột dạ, tay kéo Tôn Hàn, chỉ muốn lôi anh rời khỏi đó càng nhanh càng tốt.
Đúng là tự lừa mình dối người!
Năm đó Dương Dung còn chẳng biết người đưa hai trăm nghìn tệ nhờ bà ta nuôi dưỡng Tôn Hàn là ai, nên cứ coi Tôn Hàn như người nhà họ Từ đi!
Nhưng Dương Dung không kéo nổi Tôn Hàn, cũng không thể chuồn khỏi đó.
Vừa đi được hai bước, vệ sĩ của nhà họ Tôn đã bước tới chắn trước mặt.
Trên mặt Tôn Vượng Thịnh vẫn là nụ cười, nhưng đầy vẻ chế nhạo.
“Vậy bà Dương, hay là bà giải thích cho tôi xem nếu Từ Tiểu Bân là con nuôi còn Tôn Hàn là con ruột thì tại sao Tôn Hàn lấy họ Tôn còn Từ Tiểu Bân trước đó lại theo họ Từ? Quả là không hợp lý!”
“Việc này… việc này…”
Dương Dung đảo mắt, ngoan cố giảo biện: “Là vì, vì lúc đó tôi nổi lòng tham. Tôi nghĩ ngộ nhỡ có một ngày người nhà họ Tôn đến tìm thì tôi sẽ cho Tôn Hàn đi thay để được hưởng cuộc sống tốt đẹp! Cho nên mới đổi họ của hai đứa trẻ cho nhau!”
“Ông Tôn, lúc ông phái người tới tôi mới ân hận. Những thứ của Tiểu Bân thì phải trả cho Tiểu Bân, Tôn Hàn không thể ngang nhiên chiếm đoạt được!”