Tại sao ông ấy phải tự giày vò bản thân như thế?
Lời hứa sau cuộc chiến với Giang Lệ, thực sự quan trọng đến vậy sao?
“Tôi đoán là cậu đến”, cuối cùng Phó Văn Húc cũng lên tiếng, giọng nói già nua và khản đặc.
Chỉ có những người sắp chết đi mới có giọng nói yếu ớt thế này.
Bọn trẻ con mà nghe được, hẳn sẽ sợ đến mức khóc oà lên.
“Là tôi”, Tôn Hàn nghẹn ngào bước đến. Anh xoay người trèo lên giường tầng đối diện, cùng Phó Văn Húc ngắm nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.
“Đã bảo cậu đừng đến mà cậu vẫn không nghe. Hầy, Tôn Hàn à, cậu đúng là bướng bỉnh hệt như tôi vậy!”
Phó Văn Húc từng dặn Tôn Hàn đừng đến nhà giam phía Nam nữa. Nhưng ông ấy biết Tôn Hàn sẽ quay lại.
Nếu anh không đến, vậy thì khi hay tin ông ấy mắc bệnh nguy kịch, chắc chắn sẽ gửi tin vào đây.
Nhưng không hề có tin nào cả.
Có nghĩa là anh sẽ đến.
Vậy nên Phó Văn Húc vẫn sống, để chờ đợi Tôn Hàn.
Phó Văn Húc nghiêng mặt nhìn anh, khuôn mặt tái nhợt đến mức không có chút huyết sắc nào, trên mặt cũng đã có nhiều nếp nhăn.
Nếu không có những thứ này, có lẽ Phó Văn Húc là một người đàn ông trung niên điển trai và đầy sức hút.
“Đã đến ngày hôm nay rồi, ông cũng thực hiện được lời hứa mười năm không rời khỏi nhà giam phía Nam. Tối nay, ông rời khỏi đây cùng tôi đi. Đi ra ngắm phong cảnh bên ngoài”, Tôn Hàn nói.
Nhưng Phó Văn Húc lại lắc đầu rồi bảo, “Sau khi tôi chết, cậu có thể đưa tôi ra ngoài”.
Chỉ có chết rồi, mới có thể rời đi.
Lời hứa của kẻ bá chủ Tây Nam, chắc như đinh đóng cột!
Ông sẽ không đi ngược lại lời hứa với Giang Lệ.
“Ông có biết không, sự quật cường này của ông chỉ khiến tôi căm hận Giang Lệ hơn. Nhưng để đấu với ông ta thì tôi lại không có lòng tin”, Tôn Hàn thành thật đáp.
Trong chuyện đối phó với Giang Lệ, Tôn Hàn chưa từng nghĩ rằng mình có nhiều cơ hội thắng.
Năm ấy Phó Văn Húc đã đánh đổi mọi thứ mới có thể miễn cưỡng cản bước Giang Lệ.
Tôn Hàn chẳng qua chỉ ở nhà giam phía Nam sáu năm, làm sao so được với Phó Văn Húc.