"Có chuyện gì thế, người này là?"
Từ Hạ dắt theo Đồng Đồng vừa đi chơi về đã thấm mệt bước vào thì nhìn thấy cảnh tượng này nên hỏi với vẻ nghi hoặc.
"Tôn Hàn, tôi nghĩ hôm nay chúng ta có chút hiểu lầm. Con cá này chúng tôi không cần nữa, bữa ăn này của anh cứ để tôi mời. Chúng tôi đi trước đây".
Nếu tiếp tục ở trong gian phòng này với Tôn Hàn, Đường Minh Phong càng cảm thấy khó chịu nên anh ta quyết định đánh bài chuồn trước.
Còn dáng vẻ vui sướng đắc ý của Lưu Phương Phương trước đó giờ cũng hoàn toàn biến mất.
"Đến cũng đến rồi, cần gì phải vội vàng như vậy? Vừa hay đồ ăn còn chưa lên, chúng ta ra ngoài nói chuyện. Ngày mai bất động sản Phong Quân lên sàn, tôi nghĩ anh phải có nhiều chuyện hăm hở muốn nói với tôi mới phải chứ".
Nếu ngày mai Tôn Hàn không tới làm loạn thì Đường Minh Phong quả thực sẽ vui mừng hăm hở.
"Được!", mặt Đường Minh Phong co rúm lại.
Vốn anh ta chẳng có gì muốn nói với Tôn Hàn, nhưng từ khi Tôn Hàn ra tù đến giờ Đường Minh Phong cũng hiểu đôi chút về tính cách của anh. Một khi Tôn Hàn đã muốn làm việc gì thì đừng hòng thương lượng.
Tôn Hàn không cho anh ta đi thì hôm nay chắc chắn anh ta không thể ra khỏi đây.
"Đồng Đồng ngoan, bố và chú Đường ra ngoài nói chuyện, sau đó sẽ vào ăn cơm với con".
"Người đó không phải chú Đường, là kẻ xấu!"
Đúng là trẻ con nói năng không kiêng kỵ gì.
Ban đầu việc bán Đồng Đồng cho nhà họ Thẩm, Đường Minh Phong cũng góp phần nên đương nhiên Đồng Đồng sẽ không có thiện cảm với anh ta.
Vẻ mặt Đường Minh Phong rất khó coi, một chữ cũng không thốt ra được.
Việc anh ta và Lâm Mỹ Quyên bán Đồng Đồng cho nhà họ Thẩm với giá năm mươi triệu tệ.
Giờ nhìn lại, anh ta cũng cảm thấy đây là một chuyện rất vô liêm sỉ.
Nhưng với Đường Minh Phong khi đó, nhà họ Đường căn bản không thèm quan tâm sống chết của anh ta. Năm mươi triệu tệ đối với anh ta lúc đó có ma lực vô cùng lớn.
Khi đến đại sảnh, Tôn Hàn tìm đại một băng ghế rồi đặt mông xuống, châm một điếu thuốc.
"Nghĩ lại lúc vừa ra tù, rồi lại nghĩ tới hiện tại, tôi đột nhiên cảm thấy thực ra chẳng có gì thú vị".
"Rốt cuộc anh muốn nói gì?", Đường Minh Phong chỉ vội vã muốn rời khỏi đây, không muốn nói những chuyện lan man khác.
"Tôi đã đồng ý với Lâm Mỹ Quyên sẽ giúp bất động sản Phong Quân lên sàn, chính là ngày mai. Sau khi lên sàn, tôi cũng sẽ lấy lại thứ các người nợ tôi, anh nói xem tôi làm vậy có phải không?", Tôn Hàn nói giọng mỉa mai.
Đường Minh Phong vẫn đang đứng, anh ta nhìn Tôn Hàn bằng ánh mắt phức tạp: "Thực ra hai chúng ta không phải kẻ thù của nhau! Người năm đó bắt anh đi nhận tội thay là Lâm Hạo, người chiếm công ty của anh là Lâm Mỹ Quyên. Tôi mặc dù là kẻ tiểu nhân nhưng những việc đó đều do Lâm Mỹ Quyên giật dây, tôi chỉ trợ giúp một phần!"
"Tôn Hàn, ban đầu giá trị công ty anh không quá mấy chục triệu tệ. Nếu anh thuận lợi đưa bất động sản Phong Quân lên sàn thì tôi đảm bảo Lâm Mỹ Quyên sẽ không còn gì cả. Đến lúc đó anh muốn xử lý cô ta thế nào tôi cũng không can thiệp".