Còn thực lực của Giang Lệ và Thanh Hổ thì có thể xếp vào hàng thượng thừa rồi.
Xem ra trận này họ không sợ thua rồi.
“Không chắc thắng thì vẫn đánh được, nhưng chưa đến đường cùng thì tôi chưa dùng đến cách này”, Giang Lệ bình tĩnh nói.
“Cũng không thể lơ là được, kiểu gì phía Tôn Hàn cũng có chuẩn bị”, Chu Giang nhắc nhở.
Chắc Phó Văn Húc cũng không ngờ Tôn Hàn có thể đấu với Giang Lệ đến bước này, đủ thấy anh là một nhân vật không đơn giản.
Đến một người kiêu ngạo, luôn coi thường người khác như Chu Giang còn có cái nhìn khác về anh.
Nếu thêm một thời gian nữa, chắc chắn Tôn Hàn sẽ là một đối thủ đáng gờm.
“Đương nhiên! Thật ra, dù trận này… chúng ta có thua thì tôi cũng không hối hận! Đối thủ như Tôn Hàn rất thú vị!”, Giang Lệ cười híp mắt nói.
Chu Giang như có điều suy nghĩ, có vẻ đã hiểu ý của Giang Lệ.
Nên đã lập tức mỉm cười rồi giải thích: “Ừm, thua thì thua thôi, đâu có sao”.
Trước kia, các cụ chẳng có câu: Nghèo mấy cũng không bằng ăn mày, chưa chết vẫn có cơ hội trở mình còn gì.
Với bối cảnh của Giang Lệ, dù có thế nào đi nữa cũng chưa đến mức đi ăn mày được.
Đã vậy, thắng hay thua có quan trọng gì?
Cứ vui khoẻ mà sống đi!
“Nhưng dẫu sao thì em cũng không giúp anh được, đến hôm đó, em sẽ phất cờ cổ vũ cho anh”, Chu Giang nói tiếp.
Đột nhiên hắn lại nhớ đến những chuyện hồi nhỏ.
Chu Giang vốn không thích đánh đấm, thời còn đi học, Giang Lệ đánh nhau với người khác, không phải chính hắn đã đứng bên cạnh cổ vũ cho Giang Lệ đấy sao?
Mãi đến sau này, khi nghĩ không thể sóng vai chiến đấu với Giang Lệ là một điều nuối tiếc trong đời nên hắn mới bắt đầu học võ.
Ngờ đâu luyện thế nào lại thành cao thủ trong tốp của cả nước luôn.
Nhưng lần này, hắn đã bị hành một trận cho ra bã, ít nhất ba tháng không thể tập tành gì được.
Thật lòng mà nói thì hắn đã quá coi thường Thiên Cửu Môn và cả Tôn Hàn.