Giang Hồi rất chắc chắn, cô ta nói ra cái tên Cẩm Vân Hạo không hề do dự.
"Cậu chủ nhà họ Cẩm?"
Tôn Hàn chợt cười khổ: "Cô Giang, nếu như chuyện này liên quan đến nhà họ Cẩm thì khá rắc rối đấy!"
Thượng Kinh có rất nhiều gia tộc, nhưng chỉ có một nhà họ Cẩm.
Đó chính là gia tộc của Cẩm Hoằng!
Tuy không biết rằng Cẩm Vân Hạo đứng thứ mấy trong số các cậu chủ của nhà họ Cẩm, có thân phận và địa vị như thế nào, nhưng chỉ riêng việc anh ta là người nhà họ Cẩm thôi đã đủ để khiến rất nhiều người không dám nhúng tay vào chuyện này.
Lần này Giang Hồi gặp rắc rối lớn rồi!
Tôn Hàn nhìn Giang Hồi bằng ánh mắt ngạc nhiên, đã biết cậu ấm như Cẩm Vân Hạo có ý đồ với mình mà cô ta còn làm như vậy.
Cô ta không có ai chống lưng, lại muốn sống trong sạch trong giới giải trí hỗn loạn này, đó là điều không thể nào!
Dường như Giang Hồi hiểu được ánh mắt của Tôn Hàn, cô ta cũng không tức giận mà chỉ cúi đầu, nói: "Cậu chủ nào của nhà họ Cẩm cũng ăn chơi thác loạn, chỉ cần dính vào thì không chỉ đơn giản là lần một lần hai. Nếu như hôm đó tôi xuôi theo ý Cẩm Vân Hạo thì sau này anh ta sẽ không ngừng quấy rầy tôi, sớm muộn gì danh tiếng của tôi cũng bị hủy hoại".
"Anh Tôn, tôi đã tìm đến tất cả mối liên hệ tôi có ở Thượng Kinh rồi, nhưng không ai muốn giúp tôi. Tôi đến tìm giám đốc Liễu thì cô ấy bảo tôi đến tìm anh, tôi biết anh là người có bản lĩnh!"
"Chỉ cần anh có thể giúp tôi giải quyết rắc rối này, anh muốn cái gì tôi cũng có thể cho anh! Thậm chí, tôi có thể ngủ với anh..."
Giang Hồi nói rất thẳng thắn, đủ để thấy được việc này đã khiến Giang Hồi quá mệt mỏi, không còn cách nào nữa.
Việc tìm Tôn Hàn chứng tỏ cô ta đã hoàn toàn cùng đường, không thể xoay sở được nữa.
Thậm chí cô ta có thể hy sinh chính mình.
Tất nhiên nếu mọi chuyện có thể giải quyết, Giang Hồi vẫn là nghệ sĩ hạng B, một năm cô ta vẫn có thể kiếm được rất nhiều tiền.
Còn nếu thanh danh bị hủy hoại thì cô ta chẳng là cái gì cả.
Nếu cô ta muốn bảo vệ danh tiếng của mình thì cái giá phải trả cũng phải tương đương.
"Cô Giang, nếu cô đã tình nguyện đánh đổi mọi thứ thì tại sao cô không tìm đến Cẩm Vân Hạo?", Tôn Hàn rất khó hiểu.
Giang Hồi uống một hớp cà phê, sau đó nói: "Anh nghĩ rằng tôi không tìm đến anh ta sao? Anh ta yêu cầu tôi...phải sủa tiếng chó trước mặt anh ta! Anh Tôn, kể từ khi tôi bước vào giới giải trí, tôi chưa bao giờ mong rằng sẽ giữ mình trong sạch, nhưng con người...dù gì cũng phải có lòng tự tôn".
Những lời tự giễu này chính là những lời sâu kín trong lòng cô ta.
Cũng không phải không có những cô gái trong sạch trong giới giải trí như Thẩm Tri Thu, nhưng thực sự vô cùng hiếm.
Thậm chí nếu Thẩm Tri Thu không gặp được Tôn Hàn thì có khi cũng đã xảy ra chuyện.