“Nghe vẻ khó đấy, hình như Tôn Hàn này không sợ chú tôi lắm, rốt cuộc cậu ta có lai lịch thế nào?”
“Là cháu của ông Long, tôi chỉ tra được có vậy thôi, chắc không có sức đe doạ với Lý công tử cậu đâu”.
“Cháu của Tô Vấn Long ư? Con cháu của ông ta tôi đều biết cả, làm gì có ai tên Tôn Hàn đâu, hơn nữa Tô Vấn Long cũng không dám nói câu không sợ chú tôi đâu”.
Nghe thấy vậy, Lý Anh lập tức thấy nghi vấn.
“Chắc cậu ta chỉ bịa ra chút bối cảnh hoành tráng thôi, Lý công tử đừng lo”, Đường Triều Bính nghe ra vẻ do dự của Lý Anh, nên nhanh chóng phủ định.
Suy ngẫm một hồi, Lý Anh cũng nghĩ vậy nên không để tâm nữa.
“Tối mai hãy hẹn các nhân vật lớn ở Giang Châu một bữa cho tôi, để gặp Tôn Hàn”.
“Cậu ta đã nói cho tôi một ngày để rời khỏi Giang Châu, không thì sẽ đánh gãy chân tôi, để tôi coi cậu ta định làm thế nào?”
Lúc nói câu này, Lý Anh nhíu chặt hàng lông mày lại.
Tôn Hàn đã tuyên bố sẽ đánh gãy chân gã.
Từ lúc hiểu chuyện đến nay, Lý Anh chưa bao giờ bị đe doạ như vậy.
Máu hiếu thắng của gã nổi lên rồi.
Gã tung hoành ngang dọc khắp Tây Nam, mà giờ lại bị gãy ở thành phố Giang Châu nhỏ bé này sao?
“Tôi biết rồi, mai tôi cũng sẽ tới”, Đường Triều Bính cười lớn đồng ý.
“Cứ thế nhớ!”
Lý Anh ngắt máy.
Lúc này, Đường Triều Bính đang ngồi uống rượu, Đường Minh Phong cũng đang ở đây, ngoài ra còn mấy vị đại gia của Giang Châu nữa.
“Đường lão gia, mai có chuyện vui gì à? Cho chúng tôi tới góp vui với được không?”
Một người trong số đó nghe câu được câu chăng, bèn cười hỏi.
“Ông chủ La, thật ra không có chuyện gì đâu. Là thế này, cháu một người bạn của tôi đến Giang Châu chơi, nhưng lại bị người ta doạ chặt gãy hai chân, vừa hay lão phu cũng đang ở đây nên định mở một bữa tiệc mời người doạ đánh gãy chân cháu bạn tôi đến hỏi han vài câu ấy mà”.
“Ồ, đến cháu của bạn Đường lão gia mà cũng dám doạ, đúng là to gan rồi! Là con cháu nhà ai mà không biết trời cao đất dày là gì thế? Hay cho tôi biết đi, để tôi xử lý giúp cho”.
Ông chủ La nghĩ chỉ là một tên công tử ngổ ngáo nên lập tức hô hào đòi xử lý hộ, sau đó lại nhìn sang người bên cạnh mình rồi nói: “Dù tôi không làm được thì anh Thẩm cũng đây lo được hết, chưa đến lượt đám trẻ giở thói lưu manh ở cái đất Giang Châu này đâu”.
Anh Thẩm đó chẳng phải ai xa lạ, mà chính là Thẩm Thương.
Thật ra vì nể mặt nên Thẩm Thương mới đến ăn bữa này, nên ngoài ăn ra thì ông ta không định có ý kiến gì cả.
Dù nhà họ Đường ở Thượng Hải rất cường thế, nhưng cũng không có giao thiệp gì với nhà họ Thẩm của ông ta cả.
Ông ta có vẻ không vui khi ông chủ La tự ý quyết định thay mình, song vẫn không nói gì cả. Nếu chỉ là cảnh cáo một tên đáng tuổi con cháu nào đó ở Giang Châu thì ông ta đành làm, coi như nể mặt Đường Triều Bính vậy.
Dù Đường Triều Bính đã nhấn mạnh đó là một người thanh niên không thức thời, nhưng Thẩm Thương không hề nghĩ người đó là Tôn Hàn - một người mà không ai ở đây có thể chọc vào.