Hơn nữa theo như biểu hiện trong trận đấu, Diêm Hùng không thể nào tránh được.
Ba tấc!
Một tấc!
Nửa tấc!
Ngay lúc thanh đao sắp cứa vào cổ Diêm Hùng, đột nhiên một cánh tay vung đến, nắm chặt hai thanh đao vào trong lòng bàn tay.
Sắc mặt Lưu Hạ liền thay đổi ngay lập tức!
Cô ta nhận ra rằng đối phương đã lừa mình.
Nhưng mà đã sai một bước thì tất cả đều sai, đã quá muộn rồi.
Ầm!
Diêm Hùng đập một quyền thật mạnh lên ngực Lưu Hạ, cô ta bị đánh bay ra sau, đập vào lan can thép cao bảy tám mét phía sau.
Khi rơi xuống đất, cơ thể nhỏ nhắn của Lưu Hạ co giật, sau đó không động đậy nữa.
Tất cả mọi người đều nín lặng.
Không một ai dám tin một kẻ ngốc như Diêm Hùng lại biết cách giả vờ yếu để lừa địch, sau đó dùng một quyền quyết định thắng bại.
Còn về việc thương hoa tiếc ngọc, nhường phụ nữ?
Không thể nào!
Sắp chết đến nơi rồi còn nhường cái gì nữa!
Giang Lệ khe khẽ thở dài, sau đó phất tay dặn dò: "Cho người kéo Lưu Hạ ra xem đã chết chưa. Nếu chưa chết thì đem đi chữa trị đi".
"Diêm Hùng thắng!"
Phụt!
Vương Bách Phương vừa nói thế, một bóng người lạnh lùng bên phía Giang Lệ liền đứng lên.
Tất cả mọi người đều vô cùng kiêng dè, thậm chí là sợ hãi.
Kẻ này là mãnh tướng, chưa bao giờ thua!
Cho dù vào cái hôm ở trang viên nhà họ Kim, Thẩm Vấn và Tề Thiên đem theo rất nhiều cao thủ bao vây tầng tầng lớp lớp cũng không thể làm gì kẻ này.
Hơn nữa họ suýt chút đã bị tiêu diệt.
Sức mạnh của kẻ này vô cùng đáng sợ.
Cộp, cộp, cộp!
Thanh Hổ đi lên sàn đấu mà mặt không biểu cảm.
Hắn vừa đi lên, tất cả mọi người đều im bặt.
Cuộc chiến trước đó tuy rằng rất kịch liệt, nhưng cũng chỉ có thể coi là màn khởi động mà thôi.
Kịch hay bây giờ mới bắt đầu.
Diêm Hùng lết cơ thể đầy vết thương, gã nhìn Thanh Hổ với cơ thể trông rất mỏng manh so với gã mà lại run rẩy không ngừng.
Gã đã từng chứng kiến thực lực của Thanh Hổ.
Mạch Ninh từng suýt nữa bị hắn đánh chết.
Đừng nói là với cơ thể đầy thương tích như bây giờ, cho dù là hoàn toàn khỏe mạnh thì gã cũng chẳng có chút phần thắng nào trước Thanh Hổ.