Mục lục
Ngọa hổ tàng long - Tôn Hàn (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 “Ông Giang, cả Thanh Hổ và Chu Giang nữa đúng là cao thủ lợi hại. Nếu năm đấu năm thì tôi không nắm chắc lắm, nếu bên ông ba còn bên tôi năm thì tôi còn suy xét”, Tôn Hàn ngẫm nghĩ một lát rồi mặc cả.  

 

Phía bên này, họ không giết được Giang Lệ, hơn nữa dù có thể thì họ cũng không muốn giết ông ta.  

 

May sao Thanh Hổ và Chu Giang không làm sao, nên chưa chạm đến giới hạn của Giang Lệ, vì vậy chưa đến mức một sống một còn với nhau.  

 

Nếu vậy thì giữ lại đường sống cũng không hẳn là việc xấu.  

 

Đấu một trận phân thắng bại cũng nằm trong suy tính của Tôn Hàn.  

 

“Ha ha, Tôn Hàn, cậu đừng có mà mặc cả với tôi. Phe cậu hết người rồi chắc? Trần Cửu nghỉ ngơi nửa tháng nữa lại chiến tốt, Mạch Ninh yếu quá rồi thì vẫn còn Diêm Hùng, thêm cậu và cả đám cao thủ trong Thiên Cửu Môn nữa thì phe cậu vẫn mạnh chán”.  

 

“Còn phía tôi đây này, nửa tháng nữa Chu Giang vẫn chưa thi đấu được, Thanh Hổ và tôi cũng đều bị thương nặng ở những mức độ khác nhau, cho nên thực lực giảm nhiều rồi”.  

 

“Bây giờ, dù năm đấu năm, hay ba đấu ba thì cũng đều có lợi cho cậu hết”.  

 

“Thế mà cậu vẫn còn mặc cả với tôi, hơi trơ trẽn rồi đấy!”  

 

Dù Trần Cửu đã bị thương nặng, nhưng là ở phần bụng nên chỉ cần nghỉ ngơi nửa tháng là ổn.  

 

Nhưng cánh tay phải của Giang Lệ đã bị gãy, không thể hồi phục trong vòng nửa tháng được.  

 

Phía trang viên nhà họ Kim truyền tin đến bao Chu Giang đã bị thương khắp người, giờ mà đưa đi khám chắc sẽ để lại rất nhiều di chứng, đừng nói là nửa tháng, khéo ba đến năm tháng cũng khó mà động đậy được.  

 

Còn Thanh Hổ thì cũng không khá hơn là bao.  

 

Từ đó có thể thấy, đúng là Tôn Hàn chiếm lợi thế hơn khi đấu năm năm.  

 

“Tôi đồng ý”, Tôn Hàn đã đưa ra quyết định.  

 

Anh không muốn tiếp tục trò chơi này nữa.  

 

Đi đến ngày hôm nay, anh đã dồn hết tâm huyết cho Thiên Cửu Môn rồi.  

 

Nửa tháng nữa, dù kết quả ra sao, anh cũng sẽ không thấy hổ thẹn với Phó Văn Húc và môn phái, hơn nữa là với thân phận công tử!  

 

Bấy giờ, hai bên mới thở phào một hơi.  

 

Đến mức này rồi mà còn đánh nhau tiếp thì chẳng khác nào tự sát.  

 

Tôn Hàn đỡ Trần Cửu rời khỏi sân thượng.  

 

Giang Lệ nhìn họ rời đi mà không ngăn cản.  

 

Vậy là trận đánh xuống phía Nam lần này lại đến bước đấu lôi đài giống năm xưa rồi.  

 

Nhưng khi ấy, đối thủ của Giang Lệ là Phó Văn Húc.  

 

Điểm khác là lúc đó, Chu Giang chưa mạnh như bây giờ, còn Giang Lệ cũng chưa có một thành viên dũng mãnh như Thanh Hổ.  

 

Năm đó gần như chỉ có Giang Lệ dồn sức cho trận đấu năm năm.  

 

Hiện giờ, cao thủ dưới trướng của ông ta đã mạnh hơn xưa rất nhiều.  

 

Giang Lệ rất tự tin, ngoài Thanh Hổ và Chu Giang ra, lẽ nào ông ta hết người để trọng dụng rồi ư?  

 

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK