Mục lục
Ngọa hổ tàng long - Tôn Hàn (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Rất nhiều khách có mặt ở đó đều đang chỉ chỉ trỏ trỏ. Có những người biết mặt Chư Vinh đều không ngờ một Chư Vinh trước giờ chỉ biết ức hiếp người khác và chưa từng bị ai bắt nạt, lại phải quỳ gối trước mặt người khác!  

 

Đúng là khiến lòng người hả hê!  

 

Tôn Hàn không bận tâm đến bọn họ, cũng không gọi điện tiếp nữa, chỉ cười hỏi với vẻ khinh miệt, “Sao vậy, khí thế của ông chủ Chư đâu mất rồi?”  

 

“Không dám, tôi không dám ạ!! Ở trước mặt cậu Tôn, tôi nào dám có khí thế gì nữa! Chuyện hôm nay chỉ là hiểu lầm, thực sự chỉ là hiểu lầm thôi! Cậu Tôn, tôi…”  

 

Chư Vinh lắp bắp giải thích, trong lòng chỉ muốn khóc rống lên.  

 

Ngày hôm nay ra đường quên xem lịch mất rồi!  

 

Hôm nay khi thấy Liễu Y Y đến đây, ông ta chỉ muốn ra oai lấn át một chút thôi. Dù sao quốc tế Phong Hoả và thời trang Sâm Uy cũng là doanh nghiệp từ bên ngoài đến, có lớn đến mấy cũng không làm gì được ông ta.  

 

Chỉ cần ông ta trở thành nhà cung cấp cho thương hiệu sắp thành lập của hai công ty này thì tiền tài sẽ ào ào vào túi.  

 

Ai mà ngờ?  

 

Người ta lại có một người bạn trai có quyền có thế đến nhường này!  

 

Ông ta cảm thấy hối hận vô cùng. Trẻ tuổi như Liễu Y Y, nếu không có ai chống lưng, làm sao có thể trở thành người phụ trách cho một dự án quan trọng như vậy.  

 

Chư Vinh còn ngây thơ nghĩ Liễu Y Y chẳng qua chỉ là đứa con gái bị nhà họ Liễu đuổi đi, rất dễ đối phó.  

 

Ông ta còn chẳng sợ nhà họ Liễu, việc gì phải sợ một cô gái tầm thường.  

 

Nhưng phen này, tiêu tùng thật rồi!  

 

“Tôi đã từng nói, kẻ đắc tội nghiêm trọng với tôi bị đuổi khỏi Giang Châu, đã xem như tôi rất khoan dung rồi. Ông muốn chủ động biến khỏi Giang Châu hay chờ tôi mời đây, Chư Vinh?”, Tôn Hàn đã không còn hứng thú nữa, buột miệng hỏi.  

 

Đuổi khỏi Giang Châu!  

 

Chư Vinh nghe như sét đánh ngang tai. Cơ nghiệp nhà ông ta đều ở Giang Châu, rời khỏi nơi này, ông ta còn gì trong tay nữa?  

 

“Xin cậu Tôn khoan dung tha thứ. Sau này tôi không dám động vào cô Liễu nữa ạ!!”  

 

Ánh mắt nghiêm lại, Tôn Hàn chỉ chậm rãi lắc đầu.  

 

Chư Vinh chẳng phải là kẻ tốt lành gì, tại sao anh phải tha thứ?  

 

Nếu người bị ức hiếp là một người khác, liệu kết quả sẽ ra sao?  

 

Không ai biết được.  

 

“Tôi, tôi hiểu rồi. Cảm ơn… cậu Tôn”.  



Một lúc lâu sau đó, Chư Vinh đã đưa ra được quyết định khó khăn. Ông ta nhếch nhác đứng dậy rồi rời đi, khuôn mặt chẳng còn vẻ ngông nghênh nữa. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK