Ông ta cảm thấy Lệ Lận làm vậy chẳng khác gì chuyện bé xé to!
“Bố ơi, con mà bị đánh tàn phế là xong đời luôn đấy! Bố phải cứu con!!”
Lạc Văn Nhất thực sự sợ rồi. Gã biết đánh tàn phế nghĩa là gì, bình thường sẽ là đánh gãy hai tay, dù được chữa trị và trông không khác gì người bình thường, nhưng tay sẽ không có lực gì cả, còn chẳng bằng mấy kẻ ốm yếu bệnh tật.
Cả đời gã sẽ bị huỷ hoại mất.
“Không phục à, nếu không phục, tôi sẽ ra tay tàn nhẫn hơn đấy, ông muốn thử không?”, Lạc Bắc càng chống trả, Lệ Lận càng lạnh lùng.
Lạc Bắc nuốt nước bọt, biết rõ Lệ Lận mà thực sự ra tay thì ông ta hoàn toàn không phản kháng nổi!
Nhưng bị đuổi khỏi tỉnh lỵ, cũng đồng nghĩa với việc cướp mất tất cả của ông ta!
Đánh con trai ông ta tàn phế, vậy Lạc Văn Nhất sẽ phải làm kẻ tàn tật suốt đời!
Làm sao Lạc Bắc cam tâm chứ!
Lúc này, ông ta đã chẳng còn quan tâm việc có động chạm đối phương hay không nữa.
Lạc Bắc gầm lên, “Nếu Lận soái vẫn kiên quyết nặng tay trách phạt tôi chỉ vì người ngoài, tôi sẽ đi tìm cậu chủ để phân trần!”
Đã đến nước này rồi, người có thể làm Lệ Lận đổi ý chỉ có vị chủ nhân chưa từng lộ diện kia thôi.
Nụ cười của Lệ Lận ngày càng hung tợn hơn, đoạn nhìn sang Tôn Hàn.
“Thế ông cứ việc tìm cậu chủ nào đấy để phân trần. Lạc Bắc, các người đi đi”, Tôn Hàn đột nhiên lên tiếng, giọng rất bình thản.
Để họ đi?
Lạc Bắc ngây ra, trong phút chốc cảm thấy tiến thoái lưỡng nan, mà ông ta lại không dám!
Chỉ đành dùng ánh mắt dò hỏi ý của Lệ Lận.
Ông ta vẫn sợ Lệ Lận lắm!
“Đi đi. Cho ông ba ngày, chỉ cần ông có thể khiến tôi rút lại ý kiến, vậy thì tuỳ ông. Nhưng nếu ông không làm được, thế thì ngoan ngoãn cút khỏi tỉnh lỵ!”, Lệ Lận đáp với vẻ mặt không cảm xúc.
“Được, chúng tôi đi!”
Lạc Bắc không do dự nữa, đưa con trai và thuộc hạ rời khỏi đó.
Lời đã nói rồi, chỉ còn cách đi tìm cậu chủ thôi!
Chẳng qua Lạc Bắc làm sao biết được, người mà ông ta định tìm, đang ở ngay trước mặt.
“Chuyện đã thành ra thế này, chúng ta cũng nên thanh toán rồi đi thôi”, Tôn Hàn mất hứng.
“Ừ”, Trần Thanh Sương khẽ gật đầu. Cô ấy cũng không còn hứng thú ăn tiệc nữa.
Đồng nghiệp phòng thiết kế của Trần Thanh Sương đưa mắt nhìn nhau, ai cũng nhìn Tôn Hàn với vẻ sợ sệt.
Bao gồm cả quản lý Chu Hàn!
Đùa gì chứ, anh bạn này của Trần Thanh Sương chỉ gọi bừa một người đến thôi mà đã có thể bắt Lạc Bắc quỳ xuống rồi.
Quyền lực quá lớn!