“Tôi sẽ gọi cho Trương Dương Phi, anh cứ yên tâm!”, Liễu Phương Phương nói tiếp.
Tôn Hàn thầm thấy nực cười, nếu Liễu Phương Phương có thể thuyết phục được Trương Dương Phi thì Từ Tiểu Bân đâu bị đánh đến mức nhập viện.
Suy cho cùng thì Liễu Phương Phương vẫn chỉ muốn lối Tôn Hàn ra để gây sự chú ý với Trương Dương Phi, chờ cô ta kết hôn rồi thì sẽ đền cho anh một khoản tiền thôi.
Đương nhiên Tôn Hàn sẽ không rời khỏi Thượng Kinh thật.
Anh cố ý bảo từ chức để làm bước đệm cho câu nói phía sau thôi.
“Tôi đoán cô đang ở bệnh viện đúng không!”
Sau khi do dự một lúc, Tôn Hàn hỏi.
Có thể nói, bao nhiêu việc anh từng làm trước kia đều là vô nghĩa hết, tốt nhất nên lấy việc từ chức ra làm cái cớ để tiện ra điều kiện với Liễu Phương Phương.
Tránh để cô ta nghĩ mình là nhân viên làm công ăn lương dưới trướng của cô ta nên phải ngoan ngoãn nghe lời.
“Anh, sao anh biết?”, Liễu Phương Phương ngạc nhiên hỏi.
Cô ta đến đây không hề nói với ai mà.
“Tôi không chỉ biết cô đang ở bệnh viện, mà còn đoán được bệnh của ông cô đang trở nặng, trong khi đó sức khoẻ của ông cụ đã yếu sẵn rồi. Lần này, ông ấy bị cảm nặng, thậm chí có thể nguy hiểm đến tính mạng”.
“Sếp đừng quên, mấy hôm trước tôi đã từng nói bệnh cảm của ông cụ không hề đơn giản, tôi còn khuyên cô cho cụ nằm viện thêm mấy hôm để kiểm tra tổng quát”.
Liễu Phương Phương ở đầu dây bên kia chợt im lặng.
Cô ta nhớ lại hôm đó, khi ấy, cô ta chỉ coi là Tôn Hàn đang nói linh tinh.
Nhưng bây giờ xem ra lại khá đúng với bệnh tình của ông cô ta rồi.
Thậm chí tất cả mọi người trong gia tộc nhà cô ta còn đang trên đường đến đây gấp, vì sợ ông cụ không qua khỏi.
Bệnh tình của ông cụ đang trở nặng, tình trạng bệnh thì giống hệt lời Tôn Hàn nói.
Liễu Phương Phương có muốn không tin cũng không được nữa rồi.
“Anh có cách nào giải quyết tình trạng của ông tôi không?”, Liễu Phương Phương hỏi với vẻ khó tin.
Tôn Hàn không phải bác sĩ thì sao biết cách chữa bệnh được?
Nhưng vấn đề là Tôn Hàn đâu thể đoán bừa ra các triệu chứng đó?
“Thật ra bệnh của ông cô không nghiêm trọng chút nào, nhưng xảy ra tình trạng như bây giờ là do bác sĩ. Nếu bác sĩ khám cho ông cô mà cẩn thận một chút khi kê đơn thuốc và thời điểm uống thì khéo giờ ông cô đã khỏi rồi”.
“Còn với tôi mà nói thì bệnh của ông cô rất đơn giản”.
Nghe thấy thế, Liễu Phương Phương không dám đoán linh tinh gì nữa mà nói ngay: “Anh đến bệnh viện luôn đi”.