Mục lục
Ngọa hổ tàng long - Tôn Hàn (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 

Nhưng sau khi cân nhắc, anh thấy đùa như vậy là không được.  

 

“Cô đừng có mơ nhá! Tôi chỉ coi cô là bạn thôi, chứ không có suy nghĩ gì hơn đâu. Đúng là mục đích tôi mua căn nhà đó là vì cô, nhưng cũng coi như tôi sắm đồ cho mình. Dẫu sao, không ai nói trước được điều gì, nhỡ mai này tôi sa cơ lỡ bước, khéo tôi cũng bán nó đi ấy chứ”.  

 

“Nhưng trước đó, tôi sẽ mời cô đến đấy làm quản gia, nhưng không có lương đâu đấy!”  

 

Ý của anh là trước khi anh bán căn nhà đó thì Bạch Cần có quyền chuyển vào ở miễn phí.  

 

Chứ tặng không là điều không thể!  

 

Đương nhiên với tính cách không coi trọng vật chất của Tôn Hàn, anh hoàn toàn có thể làm vậy, thậm chí tăng ngay bây giờ cho Bạch Cần cũng được!  

 

Nhưng làm vậy không được hay cho lắm!  

 

Như anh vừa nói, anh không có ý định phát triển tình cảm với Bạch Cần thì sao lại tặng không căn nhà hơn trăm triệu cho cô ấy chứ?  

 

Mà cũng chưa chắc Bạch Cần đã lấy.  

 

Bạch Cần đã hiểu đại khái ý của Tôn Hàn, cô ấy do dự hồi lâu rồi gật mạnh đầu nói: “Cảm ơn!”  

 

“Không cần, bạn bè mà”.  

 

Câu này của Tôn Hàn khiến Bạch Cần thấy ấm áp, nhưng cũng có cả sự lạnh lùng.  

 

Cuối cùng thì cô ấy đã phát hiện Tôn Hàn là một người rất tốt.  

 

Tiếc là người ta không thích cô ấy!  

 

…  

 

Tối đến.  

 

Tôn Hàn đi một mình đến nhà hàng Tây, anh nhìn thấy Liễu Phương Phương ngồi ở bàn cạnh cửa sổ thì đi tới đó ngồi.  

 

“Cô Liễu, cô tìm tôi à?”  

 

Liễu Phương Phương cau mày: “Sao? Anh định nghỉ việc thật đấy à mà xưng hô xa lạ thế?”  

 

“Lúc nào cô Liễu cũng chỉ nghĩ cách lấy tôi ra làm cái bao cát cho Trương Dương Phi xả giận nên tôi không thể thân thiện với cô được nữa”, Tôn Hàn bông đùa một câu rồi nói tiếp: “Thôi nói thẳng vào chuyện chính đi, cô Liễu tìm tôi có việc gì?”  

 

Liễu Phương Phương liếc nhìn Tôn Hàn, càng nhìn càng thấy mình không hiểu về anh.  

 

Tài năng về mọi mặt của anh vượt xa khỏi tưởng tượng của cô ta.  

 

“Chuyện của Giang Hồi là tại lúc ấy tôi sơ suất nên đã lỡ miệng, giờ anh không can thiệp vào được, hay không muốn dính đến?”  

 

“À, tôi đã can thiệp rồi mà”, Tôn Hàn đáp.  

 

“Anh nghĩ mình có thể giúp cô ấy được sao?”. Liễu Phương Phương hoài nghi hỏi.  

 

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK