Về cơ bản, những người phụ nữ có dính líu đến Cẩm Hoằng đều là loại biếng nhác không ra gì trong giới.
Vậy nên, những người phụ nữ có lòng tự trọng một chút sẽ không chọn cách kết thân với Cẩm Hoằng.
“Tôn Hàn à, làm mấy chuyện này thì không hay lắm, nhưng nể mặt cậu, tôi sẽ cho cậu mở rộng tầm mắt!”
Bỗng nhiên, Chu Giang nở một nụ cười quái lạ và bí ẩn, sau đó đi đến màn hình giám sát trong văn phòng để điều chỉnh màn hình, đoạn bảo, “Quán bar của tôi tuy là làm ăn chân chính, nhưng ở đây thì chuyện gì cũng có thể xảy ra cả. Vậy nên camera giám sát được lắp khắp quán, bao gồm cả phòng riêng. Có điều chúng được giấu khá tốt, khách không phát hiện được mà thôi. Bình thường nếu không gặp chuyện gì nghiêm trọng thì tôi sẽ không mở màn hình giám sát của phòng riêng. Nhưng hôm nay, tôi nể mặt cậu đấy nhé!”
Chu Giang vừa dứt lời, màn hình giám sát đã chuyển tới một phòng nọ!
Giang Lệ chỉ liếc qua một cái rồi dời đi ngay, đau mắt quá!!
Tôn Hàn xem rồi cũng thấy ngại, không nhìn thẳng được nữa. Mức độ đặc sắc của căn phòng đó chẳng thua gì một bộ phim hoành tráng cả.
Nhất là dáng vẻ phóng đãng ấy của Ngô Hiểu Phương, thật khiến người ta buồn nôn.
“Khụ khụ, xem thế là đủ rồi nhỉ”.
Chu Giang cũng chỉ muốn xem thử căn phòng ấy xảy ra chuyện gì thôi chứ không phải muốn ngồi thưởng thức, bèn vội vã tắt màn hình giám sát.
Cuối cùng, phòng làm việc cũng yên tĩnh trở lại.
Sau đó, Chu Giang lo rằng Tôn Hàn sẽ nảy ra ý gì đấy, bèn từ chối trước, “Tôn Hàn à, nói trước nhé, tôi chỉ có thể cho cậu xem thôi, không thể trích xuất camera cho cậu đâu! Nếu không thì chắc chắn Cẩm Hoằng sẽ tính sổ với tôi!”
“Anh Chu à, tôi biết mà, sẽ không đưa ra yêu cầu gì quá đáng đâu!”, Tôn Hàn hiểu rõ điều này, cũng không định dùng đoạn camera giám sát kia để uy hiếp Ngô Hiểu Phương.
Đừng nói nhân vật chính trong đó là Cẩm Hoằng - một trong tứ đại thiếu gia của Thượng Kinh, cho dù đó là một người đàn ông bình thường thì cũng không thể làm như thế.
Nếu không, danh tiếng của quán bar Quỷ Hoả sẽ mất sạch.
“Chúng ta không thân với Cẩm Hoằng, không làm mấy chuyện quá đà ấy. Nhưng chú có thể sai người chờ ở ngoài để chụp trộm Ngô Hiểu Phương và Cẩm Hoằng đi ra khỏi quán bar, rồi đưa ảnh cho Tôn Hàn”.
Lúc này, Giang Lệ chợt cất lời.
“Chuyện này… thì được!”
Chu Giang do dự, “Vấn đề là, nếu Cẩm Hoằng biết chuyện thì mình đắc tội với anh ta rồi? Anh Giang à, tuy tên Cẩm Hoằng ấy cũng không quá ghê gớm, nhưng…”
“Cứ làm thế đi! Anh ta biết chúng ta làm à?”, Giang Lệ hỏi lại.
Bất lực, Chu Giang đành làm theo lời Giang Lệ.
“Tôn Hàn à, chúng tôi chỉ giúp được bấy nhiêu. Cậu sử dụng thế nào thì chúng tôi không can thiệp nhé”, sau đó, Giang Lệ nhìn về phía Tôn Hàn.
Tôn Hàn khẽ gật đầu, “Cảm ơn anh Giang”.