Mục lục
Ngọa hổ tàng long - Tôn Hàn (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dứt lời, Tôn Hàn kiên quyết quay đi, giờ anh chỉ thấy tức cười với người phụ nữ vô liêm sỉ này thôi.

 

Sau khi về khách sạn, Tôn Hàn đã gọi cho Từ Hạ.

 

Sau khi kiểm chứng lại thì anh càng thấy buồn cười hơn.

 

Lại còn hai bố con lên kế hoạch với nhau nữa chứ, chỉ vì anh có tiền nên Diệp Tô chẳng màng sĩ diện muốn nhào vào lòng anh.

 

“Anh, em xin lỗi. Em cứ tưởng bọn họ chỉ muốn mời anh bữa cơm để cảm ơn thôi, chứ không nghĩ nhiều gì cả! Bác cả quá đáng thật đấy, đến nơi rồi còn giả vờ đau bụng nữa”.

 

“Anh, để em gọi điện giải thích với chị Y Y cho”, Từ Hạ cảm thấy vô cùng áy náy.

 

Tôn Hàn đang cảm thấy rất đau đầu, một buổi tối vốn đang êm đẹp lại bị Diệp Tô phá hỏng.

 

Điều quan trọng hơn là sáng mai anh phải đi rồi, đến cơ hội đích thân giải thích cũng không còn nữa.

 

Đành để Từ Hạ làm giúp anh vậy.

 

Tôn Hàn đang định đồng ý với Từ Hạ thì chợt có một số lạ từ thủ đô gọi tới.

 

Số từ thủ đô.

 

Tôn Hàn chợt có một dự cảm không lành nên bảo với Từ Hạ mình có cuộc gọi đến rồi nghe máy luôn.

 

“Tôn Hàn”.

 

Sau khi giọng nói ở đầu dây bên kia vang lên, Tôn Hàn đã biết là ai.

 

Anh thở mạnh ra một hơi: “Giang Lệ!”

 

“Dạo này sao rồi? Sắp đến ngày rồi đấy, cậu chuẩn bị xong hết chưa? Cậu phải biết giờ tôi vẫn ám binh bất động, nhưng một khi tôi mà hành động là lớn chuyện đấy”, Giang Lệ bình thản nói, như thể chuyến đi xuống phía Nam lần này chỉ như một trò chơi.

 

Tôn Hàn nhíu chặt hàng lông mày lại, nhưng không đáp lại với câu từ đanh thép nào cả, anh chỉ có vẻ nghi hoặc hỏi: “Giang Lệ, ông đã làm bá chủ một phương với quyền lực ngất trời rồi, tại sao còn thèm muốn phía Nam nữa? Dù ông đánh xuống đây thì sao nào? Chẳng lẽ ông tưởng mình thật sự có thể dẹp tan hết các thế lực ngầm ở trong nước và trở thành thế lực duy nhất hay sao?”

 

“Ừ thì cứ cho là ông có thể làm vậy đi, nhưng có sống được đến lúc ấy không, đó còn chưa kể tới việc chính phủ đời nào để thủ lĩnh của thế giới ngầm được yên chứ”.

 

“Nói xong chưa?”, Giang Lệ từ tốn hỏi.

 

Tôn Hàn đáp: “Xong rồi”.

 

Bấy giờ, Giang Lệ ở đầu dây bên kia mới nói tiếp: “Đến lượt tôi nói rồi chứ, trong lịch sử mấy nghìn năm của nước mình, chưa từng xuất hiện người nào nắm giữ toàn bộ thế lực ngầm cả, mà tôi cũng không có hứng thú với việc đó. Còn tại sao tôi lại xuống phía Nam, nếu cậu có thể ngăn cản tôi tiếp thêm mười năm nữa giống Phó Văn Húc thì tôi sẽ nói cho cậu biết”.

 

“Điện của Bắc vương ở Hoa Bắc và thương hội đồng minh ở ba tỉnh Đông Bắc Bộ có đánh hay không với tôi không quan trọng. Nhưng chuyện xuống phía Nam thì chắc chắn tôi sẽ làm, nếu cậu định khua môi múa mép để tôi từ bỏ ý định thì không có khả năng đâu. Chuẩn bị cho kỹ nào, không tới một tháng nữa là chúng ta gặp lại rồi”.

 

Điện thoại đã ngắt.

 

Dường như Giang Lệ gọi đến chỉ để nhắc nhở Tôn Hàn.

 

Nếu mục đích đúng là vậy thì ông ta làm được rồi.

 

Tôn Hàn rơi vào trầm tư, anh chợt thấy thế giới này luôn là vậy, cây muốn lặng mà gió chẳng đừng.

 

Ting ting!

 

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK