Hôm nay anh xin từ chức cũng chính vì chuyện đó.
Vậy nên anh đã đi thẳng vào vấn đề, “Cô gọi điện cho sếp Liễu, báo với cô ấy là hôm nay tôi sẽ từ chức”.
Lưu Mai: “…”
“Anh Tôn, anh không đùa đấy chứ! Đang yên đang lành sao tự nhiên anh lại từ chức? À, anh có số của tổng giám đốc Liễu đúng không, anh gọi cho chị ấy đi ạ”.
Lưu Mai không dám tin vào tai mình, sau khi ngẫm nghĩ thì cô ấy đã lờ mờ đoán được lý do, chắc do cậu Trương kia gây áp lực.
Song, cô ấy nghĩ mình không nên can thiệp quá sâu vào chuyện này.
Tôn Hàn nói: “Đây là việc công nên tôi gọi điện riêng không tiện, cô nói với cô ấy đi. Nếu tổng giám đốc Liễu không có ý kiến gì thì tôi sẽ đưa đơn từ chức và chìa khoá xe cho cô rồi đi luôn! À, tôi đã đặt vé máy bay vào mười một giờ sáng nay rồi, tôi sắp rời khỏi Thượng Kinh, phiền cô nói lại với sếp tổng nhé!”
Lưu Mai thấy đầu mình ong ong, mười một giờ Tôn Hàn đã đi rồi, gì mà vội vàng thế!
Vấn đề là rõ ràng anh có số điện thoại của tổng giám đốc Liễu cơ mà.
Sao không tự mình nói đi, lại gây phiền toái cho một trợ lý con cỏn như cô ấy làm gì.
Cực chẳng đã, Lưu Mai đành cầm điện thoại của công ty lên rồi gọi cho Liễu Phương Phương, điện thoại rất nhanh đã được kết nối, giọng của Liễu Phương Phương truyền đến: “Tôi đang bận, có gì nói nhanh đi”.
“Thưa tổng giám đốc, phó giám đốc Tôn muốn từ chức nên bảo tôi thông báo cho chị ạ”.
“Phó giám đốc Tôn, Tôn nào… Tôn Hàn ư?”, Liễu Phương Phương ngẩn ra, sau khi đã đoán được là ai, cô ta vội hỏi lại.
Lưu Mai liếc nhìn Tôn Hàn rồi báo cáo lại với Liễu Phương Phương: “Vâng ạ, anh ấy đã mang đơn từ chức và chìa khoá xe tới rồi, hơn nữa mười một giờ sáng nay sẽ lên chuyến bay rời khỏi Thượng Kinh!”
“…”
Liễu Phương Phương im lặng.
“Đưa máy cho anh ta giúp tôi!”
Lưu Mai như trút được gánh nặng, lập tức đưa điện thoại cho Tôn Hàn.
“Sếp”, Tôn Hàn nghe điện rồi nói.
“Rốt cuộc anh muốn gì? Kể cả có muốn từ chức thì cũng phải chờ tôi về đã chứ!”, Liễu Phương Phương nói với vẻ bực bội.
Tôn Hàn thờ ơ đáp: “Xin lỗi, nếu chờ cô về thì tôi sợ Trương Dương Phi đã xử lý tôi rồi. Cho nên hôm nay tôi từ chức chỉ là thông báo với cô thôi, chứ không phải xin ý kiến!”
Lúc này, Liễu Phương Phương mới nhận ra rằng thái độ của Tôn Hàn với cô ta đã hoàn toàn khác trước.
Không còn một chút kính trọng nào cả!