“Tôi hiểu”.
Tôn Hàn gật đầu rồi hỏi: “Thế chú trả lời sao?”
“Còn sao nữa, tôi chỉ bảo sẽ về suy nghĩ. Giờ không phải là tôi trả lời ra sao, mà là cậu định thế nào?”
“Cậu cũng biết đấy, dù có hoàn thành dự án đảo Lâm An này thì cậu cũng là giúp nhà họ Diệp, chứ Long Phong được lợi lộc gì mấy đâu”.
“Cho nên tôi mới muốn cậu cân nhắc!”
Tôn Phát Tài nói một cách rất thẳng thắn.
Nếu Tôn Hàn không màng đến sự sống chết của nhà họ Diệp thì dự án này đúng là hái ra tiền.
Nhưng nếu mục đích của anh là giúp họ thì Tôn Phát Tài sẽ không kiếm bao nhiêu từ dự án này.
Ông ta đã có rất nhiều tiền rồi nên cũng không quá quan tâm nữa.
Chỉ cần có thể móc nối tình cảm với Tôn Hàn thì cái gì cũng đáng.
Với nhà họ Tôn ở Thượng Kinh mà nói thì Tôn Phát Tài không phải người nhà, song cũng không hoàn toàn là người ngoài.
Nên ông ta cũng biết Tôn Vượng Thịnh khá yêu chiều Tôn Hàn.
Chỉ cần ông ta dốc toàn lực giúp anh thì ít nhiều cũng ghi điểm với ông ấy.
Đó mới là kết quả mà Tôn Phát Tài muốn đạt được.
Nhưng hiện giờ, bác hai của Tôn Hàn là Tôn Đạo Viễn cũng đã tham gia vào vụ này, cho nên ông ta buộc phải cân nhắc.
Tôn Phát Tài chỉ có thể làm được đến đây thôi, còn Tôn Hàn phải tự nghĩ cách, chỉ cần anh có thể xử lý được Tôn Đạo Viễn và nhà họ Đậu thì ông ta vẫn sẽ tiếp nhận dự án này.
Nếu không, ông ta cũng đành xin thứ lỗi.
Tôn Hàn ngẫm nghĩ rồi nói: “Chú đặt bàn đi rồi mình cùng thương lượng xem sao, đừng mời người nhà họ Đậu, chỉ có bố con Tôn Đạo Viễn thôi”.
Anh không muốn dây dưa với người nhà họ Tôn, chỉ muốn giữ thái độ cân bằng thôi, ngoài ông nội Tôn Vượng Thịnh ra, anh không muốn lằng nhằng với ai hết.
Tôn Đạo Hương, Tôn Đào và Tôn Khải Thành đều quá coi trọng lợi ích.
Dù không có cái chết của bố mình thì anh cũng không muốn thân thiết với họ.
Đương nhiên với người bác thứ hai chưa từng gặp mặt này cũng vậy.
Dự án đảo Lâm An không liên quan gì đến anh, chỉ vì muốn giúp nhà họ Diệp nên anh mới giành về thôi.
Nhưng có một vấn đề rất nghiêm trọng.
Ví dụ, nếu Tôn Phát Tài không lấy được dự án về tay, có lẽ nhà họ Diệp sẽ không thể trở mình được nữa.
Anh vẫn muốn cố hết sức vì nhà họ.
Dù cho Liễu Phương Phương chỉ là vợ trên danh nghĩa của anh.
“Được, chuyện này nhà cậu đóng cửa bảo nhau là thích hợp nhất”.