"Hẹn cô ta ra sao?"
Ngô Tuyết Phong lưỡng lự một lúc lâu, trên mặt hiện lên vẻ sợ sệt. Cậu ta lắc đầu: "Hay là thôi đi, sắp chia tay rồi còn hẹn cái gì nữa!"
Tôn Hàn liền vui mừng, Ngô Tuyết Phong vẫn là một Ngô Tuyết Phong nhút nhát sợ phiền phức của ngày xưa. Vừa nãy cậu ta chỉ hung ác trong chốc lát, sau đó lại khôi phục bản tính.
Xem ra dưới vẻ bề ngoài ấy vẫn là một người đàn ông sợ phiền phức.
Nghĩ cũng phải, nếu không phải do sự mềm yếu từ tận sâu trong tính cách thì sao bạn gái của cậu ta có thể quá đáng đến mức này?
Tôn Hàn liền nói: "Chưa bàn đến chuyện có thể khiến cậu lấy lại danh dự không, nhưng ít nhất cũng phải giải quyết đống rắc rối này đã chứ? Chẳng lẽ hôm nay không xử lý xong chuyện này, hôm nào cậu lại nghĩ quẩn rồi giết cô ta thì sao. Sau đó lần sau tôi về Mục Thành lại không tìm được người để uống rượu cùng sao?"
Ngô Tuyết Phong mím môi, chẳng lẽ cậu giúp tôi chỉ là vì muốn kiếm một người uống rượu thôi sao?
Nhưng trong lòng cậu ta cũng hiểu rõ Tôn Hàn có ý tốt. Thế nên cậu ta không từ chối nữa mà lấy điện thoại ra, sau khi chần chừ mấy giây thì gọi cho một số điện thoại.
Cậu ta liếc nhìn Tôn Hàn, sau đó bật loa ngoài lên.
"Anh còn gọi cho tôi làm gì?", đầu bên kia vang lên một giọng nữ chói tai đầy khinh miệt.
Nghe thấy giọng nói này, Ngô Tuyết Phong vô thức rụt cổ lại. Nhưng khi nghĩ đến Tôn Hàn đang ở đây, không thể nào mất mặt được, thế nên vẫn cố tỏ vẻ cứng rắn: "Lý Huệ Dĩnh, tôi gọi cho cô làm gì cô không biết à?"
"Chia tay à? Được thôi, tôi không thể nào đi theo anh tận ba năm mà trắng tay được. Bảo anh đưa tôi cái xe quèn đó để làm phí tổn thất thanh xuân của tôi, anh thấy không công bằng à?"
Không nhắc đến cái này còn đỡ, vừa nói là Ngô Tuyết Phong đã tức điên lên: "Lý Huệ Dĩnh, rốt cuộc cô có biết xấu hổ hay không. Yêu nhau đã ba năm, tôi đã bỏ ra rất nhiều vì cô, gần như tiền lương của tôi suốt ba năm nay của tôi đều tiêu cho cô đấy!"
"Cho dù là tiền mua nhà cũng là một trăm nghìn tệ mà bố mẹ tôi phải bán mặt cho đất bán lưng cho trời để tích góp cho tôi, mãi mới góp đủ để mua nhà, cô có bỏ một xu nào không?"
"Anh yêu đương với tôi mà còn đòi tôi trả tiền à, nực cười! Ngô Tuyết Phong, tôi không góp tiền vào để mua nhà, thế nên tôi không đòi nhà của anh! Nhưng xe thì tôi phải lấy!"
"Tôi nói cho anh biết..."
Người phụ nữ tên Lý Huệ Dĩnh thốt lên đầy thâm độc, nhưng cô ta chợt ngừng lại, sau đó cười đon đả: "Giám đốc Lâm, đừng làm loạn, tôi đang gọi điện thoại mà. Đợi một chút, đợi một chút, ấy ấy..."
Nghe thấy âm thanh thế này, mặt mày Ngô Tuyết Phong đỏ bừng, gân xanh nổi hằn trên cổ.
Gọi điện với cậu ta mà người phụ nữ đê tiện này còn chơi đùa với người đàn ông khác sao?
Khi nghĩ đến từng ký ức trong suốt ba năm, lại nhớ đến lúc này người phụ nữ này đối xử với cậu ta như vậy, cậu ta chỉ cảm thấy đau lòng tới nỗi không thở nổi.
"Lý Huệ Dĩnh, cô có nghe tôi nói không hả?!"
Lúc này, người ở đầu dây bên kia đổi thành một người đàn ông trung niên, ông ta khinh thường nói: "Thầy giáo Ngô đúng không? Tôi là Lâm Trung Trạch, cũng chính là bạn trai bây giờ của Lý Huệ Dĩnh. Tôi đã nghe thấy hết lời cậu nói".
"Bây giờ tôi đang bận việc với Huệ Dĩnh, không có thời gian nhiều lời với cậu".