Tôn Phát Tài thấy cạn lời, biết Tôn Đạo Viễn lại định dùng thân phận ông hai của mình để uy hiếp ông ta.
Giờ đồng ý không được, mà không đồng ý cũng không xong.
Đúng là khó xử mà!
Lúc này, Tôn Hàn đã xua tay nói: “Bác hai, chuyện này bác đừng làm khó chú Tôn”.
“Có gì, bác cứ nói với cháu đây này”.
“Tôi chỉ có thể chi hai tỷ thôi, không thể nhiều hơn được. Hay chủ tịch Đậu cứ về nhà suy nghĩ trước, sau đó chúng ta quyết định sau cũng không muộn”.
Nói cách khác thì Tôn Hàn không cho họ cơ hội thương lượng nào khác.
Nếu Thánh Thạch chịu rút lui thì Tôn Phát Tài sẽ chia cho họ hai tỷ, không thể nhiều hơn.
Cho nên không cần thương lượng gì nữa cả.
Tôn Hàn đã quyết rồi!
Cường thế, đúng là cường thế!
“Được, để tôi suy nghĩ thêm đã”.
Đậu Minh Hà cũng biết có bàn thêm thì cũng không có kết quả gì nên muốn dừng ở đây luôn.
Nhưng hai tỷ thì quá ít, chỗ đó chỉ đủ trả cho bố con Tôn Đạo Viễn thôi.
Để tranh dự án này, nhà họ Đậu đã tốn không ít công sức rồi.
Sao họ có thể dễ dàng từ bỏ được.
“Hừ! Tưởng mình giỏi lắm à!”
Trước lúc ra về, Tôn Thiên Kỳ còn cố nói thêm câu ấy với vẻ bất mãn.
Tôn Hàn không nói gì, chỉ mỉm cười tiễn khách.
Lúc này, chỉ còn lại Tôn Hàn và Tôn Phát Tài trong phòng bao.
“Thật ra mười tỷ cũng không nhiều”.
Lúc này, Tôn Phát Tài mới nói ra suy nghĩ trong lòng.
Đúng ra họ vẫn có thể chấp nhận con số đó.
“Tôi không muốn chú bị mất tiền oan, vì Đậu Minh Hà sẽ đồng ý thôi”.
Tôn Hàn bình thản lên tiếng với vẻ kiên định.
Như thể anh đã nắm chắc Đậu Minh Hà trong lòng bàn tay rồi.
“Tôn Hàn, có phải cậu hơi tự tin quá không?”
Tôn Phát Tài không hiểu tại sao Tôn Hàn lại tự tin đến vậy, Đậu Minh Hà có Tôn Đạo Viễn chống lưng, mà ông ta không quá bận tâm đến thân phận ngũ công tử của anh đâu.
Tại sao anh biết Đậu Minh Hà nhất định sẽ đồng ý, chứ không phải quyết cạnh tranh trong buổi mời thầu, để rồi cuối cùng chẳng ai được lợi lộc gì.