Mục lục
Ngọa hổ tàng long - Tôn Hàn (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 

 Giờ Tôn Hàn đến Thượng Kinh đúng là thân cô thế cô, muốn làm gì cũng phải nhờ đến người khác giúp sức.  

 

Chỉ cần anh ngồi vào cái ghế tổng giám đốc đó thì thân phận cùng địa vị sẽ khác ngay.  

 

Thoải mái mà nói thì tầm ảnh hưởng của tổng giám đốc tập đoàn Thiên Tử có thể đứng trong tốp mười thế hệ trẻ của Thượng Kinh.  

 

Có thân phận này rồi, khéo một trong bốn đại công tử của Thượng Kinh như Cẩm Hoằng cũng phải kiêng nể anh vài phần.  

 

Còn loại tầm phào như Cẩm Văn Hạo thì anh không thèm để mắt tới.  

 

Khi có được vị trí này thì anh sẽ làm được nhiều việc một cách thuận lợi hơn.  

 

Giang Lệ cũng biết điều đó nên mới đề nghị như vậy, vì ông ta tin có thể Tôn Hàn sẽ đồng ý.  

 

“Anh Giang, chúng ta nâng ly!”  

 

Sau khi suy nghĩ khoảng mười phút, Tôn Hàn mới lên tiếng.  

 

Điều này có nghĩa là anh có thể đồng ý.  

 

Năm xưa, Phó Văn Húc đã thua Giang Lệ, sau đó bị nhốt trong tù đến cuối đời.  

 

Nhưng nếu bảo là Giang Lệ giết Phó Văn Húc thì có vẻ hơi quá lời.  

 

Vả lại, qua trận chiến với Giang Lệ lần trước, Tôn Hàn tự thấy mình không làm gì hổ thẹn với Phó Văn Húc và Thiên Cửu Môn cả.  

 

Giờ anh đến Thượng Kinh thì phải nghĩ cho bản thân mình, chứ không cần quan tâm đến cảm nhận của các thành viên trong Thiên Cửu Môn nữa.  

 

“Một phần trăm cổ phần tăng dần trong năm năm, ngoài ra lương một năm là năm mươi triệu”, Giang Lệ hào phóng nói.  

 

Ngoài tiền lương năm là năm mươi triệu ra, mỗi năm Tôn Hàn còn được nhận thêm một phần trăm cổ phần của tập đoàn.  

 

Đừng thấy tập đoàn Thiên Tử được thành lập bởi các công tử ăn chơi từ ba mươi năm trước mà coi thường.  

 

Đến nay, tập đoàn đã thay ba đời chủ rồi, giá trị tập đoàn cũng đã lên đến năm trăm tỷ!  

 

Một phần trăm cổ phần là tương đương với năm tỷ rồi.  

 

Tôn Hàn chỉ cần đương vị đủ năm năm là có ngay năm phần trăm cổ phẩn, tương đương với hai mươi lăm tỷ!  

 

Một việc tốt thế này chắc hẳn sẽ như miếng bánh ngon từ trên trời rơi xuống với người bình thường.  

 

Đến Tôn Hàn còn xúc động đến mức nâng ly nữa là!  

 

Gì chứ khí phách thì Giang Lệ không bao giờ thiếu.  

 

“Được, tôi đồng ý, bao giờ đi làm nhỉ?”  

 

“Ngày mai, tôi sẽ thu xếp luôn, ba hôm nữa cậu sẽ nhận chức. Trong thời gian đó, cậu cứ nghỉ ngơi cho tốt đi, chứ khi nhận việc rồi thì chắc không còn nhiều thời gian đến uống rượu với tôi nữa đâu”, Giang Lệ thành thật nói.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK