“Vì chiếc xe đỗ dưới lầu?”, Tôn Hàn hỏi.
“Ừ, hôm nay anh và sếp đi đâu mà cả ngày không về công ty thế? Làm chúng tôi phải tạm hoãn buổi tiệc chào mừng anh! Còn nữa, sao xe của sếp lại ở chỗ anh vậy?”
Đối mặt với một loạt câu hỏi của Bạch Cần, Tôn Hàn nhất thời không biết nên trả lời thế nào cho phải.
Chuyện bàn hợp đồng với Giang Hồi chỉ mất cả thảy một giờ đồng hồ.
Thế mà anh lại dành tận ba giờ để ngủ ở câu lạc bộ.
Về phần Liễu Phương Phương giao xe cho mình, Tôn Hàn lại càng không lý giải được.
Anh chỉ đành giải thích một cách đơn giản. Còn về chuyện đi câu lạc bộ thì Tôn Hàn không nói, dù sao cũng liên quan đến danh dự của Liễu Phương Phương.
Nhưng chỉ bấy nhiêu thôi đã đủ làm Bạch Cần kinh ngạc, “Anh bảo là, sau này anh sẽ lái chiếc ô tô này của tổng giám đốc Liễu ư?”
Chiếc xe có giá hàng triệu bạc, vậy mà lại dễ dàng để Tôn Hàn lái như thế.
Quan hệ giữa họ là gì đây chứ?
“Nếu cô ấy không rút lại lời đã nói thì có lẽ sau này tôi sẽ lái chiếc xe này”, Tôn Hàn nhún vai đáp.
“Anh nghĩ xem, có khi nào sếp để ý anh không?”, Bạch Cần nói với vẻ bán tin bán nghi.
Để Tôn Hàn đảm nhận chức vị phó giám đốc phòng tiêu thụ để hưởng lương cao, còn không cần làm việc của phòng tiêu thụ, xe cũng giao cho Tôn Hàn.
Cô ta đối xử với anh hơi bị tốt quá.
Nếu không phải là thích thì còn có thể là gì chứ?
“Đừng nói bậy, sếp là người sắp kết hôn rồi đấy!
Tôn Hàn nhắc nhở, đoạn lấy canh trong nồi ra, “Ăn cơm thôi”.
Cùng lúc ấy.
Ở một khách sạn.
Một thanh niên có vẻ ngoài bình thường nhưng ánh mắt vô cùng đang sắc bén đứng giữa đại sảnh, cau mày khi nghe thuộc hạ báo cáo.
“Liễu Phương Phương đã đưa một người đàn ông đến câu lạc bộ Huân Lai trong ba giờ, và để người đàn ông ấy lái xe của cô ấy đi?”, Trương Dương Phi tức giận hỏi.
Thuộc hạ gật đầu đáp, “Là do tôi tận mắt nhìn thấy ạ, thưa cậu chủ Trương!”.
Ngay lập tức, Trương Dương Phi nổi trận lôi đình, “Chết tiệt thật, sao tôi lại không biết Liễu Phương Phương là người phụ nữ lẳng lơ như thế nhỉ! Đính hôn với Tôn Bân đã đành, còn dan díu với đàn ông khác bên ngoài! Ngay cả chiếc xe thích nhất mà cũng đưa cho anh ta lái!”
“Ở trước mặt ông đây thì ra cái vẻ thanh cao khốn kiếp!”
Đúng lúc Trương Dương Phi đang mắng chửi không ngớt thì điện thoại bỗng rung lên.
Vừa cầm điện thoại lên xem, nét mặt của anh ta đã trở nên rất đặc sắc.
Không ngờ lại là Liễu Phương Phương gọi cho anh ta!