Lặng lẽ gật đầu, Tôn Hàn đã nắm được đại khái tình hình, bèn nói, “Nếu đã vậy, chúng ta đành tạm thời nhẫn nhịn. Ngoài ra, bản thân anh cũng phải cẩn thận, nếu anh cũng gặp chuyện thì Thiên Cửu môn chúng ta sẽ trở thành mục tiêu sống của người ta!”
Bây giờ người lợi hại nhất của phe anh là Trần Cửu, xếp sau mới là Lệ Lận.
Lệ Lận xảy ra chuyện, người duy nhất có thể khống chế hai vị tướng của Giang Lệ chỉ còn Trần Cửu.
Nếu hắn cũng gặp chuyện, e rằng các cao thủ khác của Thiên Cửu môn đành mặc đối phương muốn đánh sao thì đánh, ngay cả chống trả cũng không đủ sức.
“Tôi biết rồi”, Trần Cửu chỉ trả lời ba tiếng đơn giản.
Đến bốn giờ sáng, bác sĩ mới ra khỏi phòng phẫu thuật, vừa lau mồ hôi vừa kính cẩn nói rõ tình hình, “Thưa cậu, tình trạng của Lận soái tạm thời đã ổn định, nhưng phải nghỉ ngơi trong vòng ba đến năm tháng, cậu phải có tâm lý chuẩn bị!”
“Tôi có thể vào thăm anh ấy không?”, Tôn Hàn điềm tĩnh hỏi.
“Không thành vấn đề”.
“Ừm, bác sĩ cứ đi làm việc tiếp đi”.
Không dài dòng, Tôn Hàn đã thay quần áo kháng khuẩn rồi bước vào phòng phẫu thuật.
Lệ Lận đang nằm trên bàn mổ, sắc mặt tái nhợt, nhưng ánh mắt vẫn rất tỉnh táo.
“Xem ra, quân cờ này đã trở thành kẻ bỏ đi rồi nhỉ”, Lệ Lận khẽ khàng lên tiếng.
Anh ta và Trần Cửu vốn được Tôn Hàn sử dụng để cân bằng với Thanh Hổ và Chu Giang. Có như vậy, Tôn Hàn mới yên tâm giáp mặt Giang Lệ!
Nhưng chẳng ai ngờ, mới ngày đầu tiên mà anh ta đã biến thành kẻ bỏ đi rồi.
Lệ Lận biết rõ tình trạng của mình, nghỉ ngơi trong vòng ba đến năm tháng thì có khác gì một kẻ bỏ đi.
“Là do tôi sơ suất, không tính đến chuyện Giang Lệ dùng kế giương Đông kích Tây”, Tôn Hàn nhận lỗi.
Song Lệ Lận lại lắc đầu, “Chuyện này không thể trách cậu. Chúng ta không hề ngờ được Giang Lệ lại xảo quyệt như thế. Hơn nữa, nếu tôi không quá khinh suất thì làm sao họ có cơ hội ra tay kia chứ. Chỉ là, có lẽ tôi không giúp được cậu nữa rồi!”
Lệ Lận bị thương nặng, năm chữ này đối với Tôn Hàn có lẽ khái quát thành “hoạ vô đơn chí”!
“Thật ra, nếu cậu không bị đánh đến mức sợ…”
Chính vào lúc Lệ Lận đang tự giễu, đôi mắt của Tôn Hàn chợt loé lên một tia sáng lờ mờ. Anh nhỏ giọng nói, “Có lẽ, đòn tấn công mà Giang Lệ vừa giáng vào, đối với chúng ta lại là một bước ngoặt!”
Lệ Lận nhíu mày im lặng.
“Đấu đá ở tỉnh lỵ quá lâu làm tôi suýt nữa đã quên mất bản thân mình còn là bác sĩ. Một bác sĩ rất tài giỏi. Với tình trạng của anh, nếu được chữa trị thông thường, chắc chắn phải cần ba đến năm tháng mới bình phục được. Nhưng nếu tôi đích thân chữa trị, chỉ cần nửa tháng thôi, anh sẽ khoẻ lại như trước!”, Tôn Hàn tự tin nói.