Mục lục
Ngọa hổ tàng long - Tôn Hàn (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc nói câu này, trong giọng nói của Lạc Văn Thư đã có chút giận dữ, anh ta cảm thấy Tôn Hàn đang quá đề cao bản thân mình.

Chỉ vì một nữ nghệ sĩ mà muốn đem cổ phần của tập đoàn Thiên Tử đổi lấy cổ phần của công ty Ngân Trần.

Cũng không chịu nghĩ lại xem bản thân mình là ai.

Thấy Lạc Văn Thư nổi giận, Hồ Hạo Nguyên vô cùng vui sướng!

Ông ta chỉ mong Tôn Hàn chọc giận Lạc Văn Thư rồi bị Lạc Văn Thư dạy dỗ cho một trận nên thân.

Lúc này, Tôn Hàn đứng dậy, thong thả phủi phủi nếp nhăn trên quần rồi nói: “Cậu chủ Lạc, xem ra hôm nay chúng ta đàm phán không thành công rồi, vậy để hôm khác bàn bạc tiếp nhé. Cáo từ!”

Ẩn ý của câu nói này chính là chuyện này còn chưa kết thúc đâu.

Sau đó, Tôn Hàn nhìn sang Lư Khôn trong lòng đầy oán hận kia, cười lạnh nói: “Chuyện hôm nay chỉ là cảnh cáo, nếu ông cảm thấy không phục thì có thể đến tìm tôi bất cứ lúc nào!”

Thấy Tôn Hàn định ra về, Hồ Hạo Nguyên nói với vẻ hống hách: “Nói đi là đi? Cậu coi công ty truyền thông Ngân Trần chúng tôi là nơi nào vậy?”

Lập tức, Lạc Văn Thư liếc mắt nhìn chằm chằm Hồ Hạo Nguyên khiến ông ta sợ hãi không dám nói thêm câu nào, để mặc Tôn Hàn rời đi.

Sau khi Tôn Hàn đi khỏi, Lạc Văn Thư nhìn Lư Khôn với vẻ chán ghét nói: “Cút, sau này không được phép xuất hiện ở truyền thông Ngân Trần nữa. Nếu không tôi sẽ không bỏ qua đâu!”

Bao nhiêu rắc rối này đều do Lư Khôn mà ra. Vậy mà vẫn nhiệt tình chào đón ông ta mới là chuyện lạ.

Lư Khôn không dám hé răng nửa lời, lôi thôi lếch thếch đi ra khỏi đó.

“Chủ tịch, lẽ nào chúng ta lại phải sợ Tôn Hàn này! Với quan hệ của chủ tịch và Giang Lệ thì cho dù có nhốt Tôn Hàn lại đây dạy dỗ một trận Giang Lệ cũng sẽ nhắm mắt bỏ qua!”, Hồ Hạo Nguyên cảm thấy rất khó hiểu.

Lạc Văn Thư đột nhiên nổi cơn thịnh nộ, quát: “Rốt cuộc Lư Khôn kia cho ông lợi lộc gì mà ông giúp ông ta bắt nạt nghệ sĩ của chính công ty mình?”

Nghệ sĩ của công ty truyền thông Ngân Trần muốn động vào dễ đến vậy ư?

Mặc dù Lư Khôn cũng có chút vai vế, nhưng nếu không phải do Hồ Hạo Nguyên tiếp tay thì sao ông ta dám hung hăng tát Thẩm Tri Thu ngay tại công ty, càng không có những chuyện rắc rối đằng sau.

Hồ Hạo Nguyên lập tức chùn lại, vội vã giải thích: “Chủ tịch, tôi thực sự không nhận lợi lộc gì. Chủ yếu là do tôi nghĩ không nên vì một mình Thẩm Tri Thu mà trở mặt với Lư Khôn, nhưng ai ngờ Thẩm Tri Thu có người chống lưng!”

Lạc Văn Thư chẳng buồn nghe ông ta giải thích: “Nếu không phải ông ở công ty đã nhiều năm thì riêng việc lần này cũng đủ để ông cuốn xéo. Sẽ không có lần sau đâu!”

……

Chỉ trong nửa ngày, tin tức tổng giám đốc tập đoàn Thiên Tử muốn mua lại hai mươi phần trăm cổ phần công ty Ngân Trần đã truyền đi khắp nơi.

Hơn nữa lại còn không biết xấu hổ, đề nghị đổi cổ phần tập đoàn Thiên Tử lấy cổ phần công ty Ngân Trần!

Những người biết việc này đều cho đây là một trò cười. Tập đoàn Thiên Tử đang gặp khó khăn, yêu cầu như vậy khác gì đi ăn cướp?

Nếu bắt nạt người khác thì không sao.

Nhưng Lạc Văn Thư là ai kia chứ? Mặc dù không lọt top bốn cậu ấm nổi danh đất Thượng Kinh nhưng cũng xuất thân từ gia đình tài phiệt có tiếng trong giới kinh doanh, cũng là một thiếu gia có máu mặt ở đất Thượng Kinh này.

Lại còn có quen biết với những nhân vật lừng lẫy như Giang Lệ, Tôn Khải Thành.

Tôn Hàn này chạy đến bắt nạt Lạc Văn Thư thì đúng là tìm sai đối tượng rồi.

Đương nhiên, việc này tại sao lại bị truyền ra ngoài thực ra cũng không khó đoán ra lý do. Chính là do Lạc Văn Thư tìm người đưa tin này ra ngoài!

Anh ta muốn xem xem Tôn Hàn này rốt cuộc có bản lĩnh gì mà lại định ngồi lên đầu lên cổ anh ta như vậy.

Lúc này.

Trong biệt thự nhà họ Tôn.

Liễu Thị Long tới thưởng trà cùng Tôn Vượng Thịnh, sau đó tường thuật lại đầy đủ thông tin mình nghe được một lượt rồi nói: “Đứa cháu ruột này của anh đầu óc làm sao vậy! Lạc Văn Thư là ai cũng không chịu nghe ngóng kỹ càng mà đã dám chạy tới gây rắc rối cho người ta. Lần này thì hay rồi, toàn bộ đám thiếu gia nhà giàu ở Thượng Kinh đều đang chờ xem kịch hay, chờ xem Tôn Hàn định dàn xếp việc này thế nào”.

Ngừng lại một lát, Liễu Thị Long lại cười híp mắt nói: “Đương nhiên, trừ khi anh đích thân ra tay, Đừng nói là hai mươi phần trăm cổ phần, dù là bảo nhà họ Lạc giao ra toàn bộ công ty Ngân Trần cũng không phải việc gì khó”.

Ý tứ rất rõ ràng, nếu Tôn Vượng Thịnh chịu đứng ra giúp đỡ Tôn Hàn thì rắc rối sẽ không còn là rắc rối nữa.

Nhưng nếu ông ấy không ra tay thì vị tổng giám đốc mới nhậm chức của tập đoàn Thiên Tử này sẽ thành trò cười cho thiên hạ.

Tôn Vượng Thịnh ha ha cười lớn đáp: “Chuyện của người trẻ tuổi lại kêu ông già này nhúng tay vào, cũng chỉ có anh mới nghĩ ra được cách đó thôi. Có điều, con người của Tôn Hàn đã không làm thì thôi chứ một khi làm là đã nắm chắc phần thắng! Tôi lại tin rằng thằng bé có cách thoả đáng để xử lý việc này”.

Nghe xong, Liễu Thị Long cảm thấy vô cùng khó hiểu hỏi: “Anh Tôn, anh đùa hay sao! Tôn Hàn dựa vào đâu mà đòi Lạc Văn Thư giao ra hai mươi phần trăm cổ phần công ty Ngân Trần cơ chứ? Trao đổi cổ phiếu sao? Với tình hình trước mắt của tập đoàn Thiên Tử thì chỉ cần Lạc Văn Thư không phải kẻ ngốc thì chắc chắn sẽ không đồng ý!”

Hiện giờ cổ phần tập đoàn Thiên Tử đang trượt giá!

Tôn Vượng Thịnh vươn tay ra, bật cười lắc đầu rồi hỏi: “Anh Liễu ơi là anh Liễu, anh hiểu về Tôn Hàn bao nhiêu?”

Liễu Thị Long: “……”

Ông ấy quả thực không hiểu nhiều về Tôn Hàn, chỉ biết là anh cũng có chút năng lực, y thuật xuất chúng.

Nhưng Tôn Hàn gây ra chuyện lần này sẽ không dễ dàng mà giải quyết được. Có lẽ đây chính là cuộc chiến ngầm, so sánh thân phận, địa vị của hai bên.

Tôn Khải Thành chắc chắn sẽ không giúp Tôn Hàn, Giang Lệ cũng chưa chắc đã giúp, Dù cho không có mối quan hệ lâu năm với Lạc Văn Thư thì Giang Lệ cũng khó mà vì một chút cổ phần của truyền thông Ngân Trần mà gây thù giữa nhà họ Giang và nhà họ Lạc!

Nói cho cùng, hiện giờ chưa ai biết Tôn Hàn là cậu Năm nhà họ Tôn. Ở đất Thượng Kinh này, người ta chỉ coi anh là một kẻ ngoại tỉnh, không có gia thế nổi trội. Vậy thì anh lấy gì đấu lại Lạc Văn Thư?

Hiện giờ Lạc Văn Thư vẫn chưa thể hiện rõ ràng ý định muốn xử lý Tôn Hàn ra là đã nể mặt Giang Lệ lắm rồi!

“Đã từng nghe nói đến Thiên Cửu Môn của vùng Tây Nam chưa?”, đột nhiên Tôn Vượng Thịnh cất tiếng hỏi.

“Một tổ chức có từ lâu rồi, chiếm đóng rồi xưng vương xưng bá vùng Tây Nam. Có lẽ chỉ khoảng chưa đến hai năm nữa là Bộ Thương mại của Thượng Kinh sẽ ra tay xử lý tổ chức này. Nhưng cái này thì liên quan gì đến Tôn Hàn?”, Liễu Thị Long hỏi.

Tôn Vượng Thịnh cười híp mắt, không lòng vòng mà nói luôn: ‘Vài tháng trước, Tôn Hàn vẫn còn là chủ nhân của Thiên Cửu Môn!”

Liễu Thị Long: “……..”

Đây là chuyện đùa phải không?

Một tổ chức hùng mạnh đến vậy mà lại do một thanh niên trẻ tuổi lãnh đạo. Đây chẳng phải chuyện quá vô lý hay sao?

Nhưng điều do Tôn Vượng Thịnh nói ra thì chắc chắn phải là sự thật.

Xem ra, Tôn Hàn này cũng không phải dạng vừa!

“Đúng là con trai của Tôn Hành Vương có khác!”, Liễu Thị Long cảm thán.

Tôn Vượng Thịnh gật đầu đáp: “Nếu nó lớn lên trong nhà họ Tôn ở Thượng Kinh, nói không chừng trong “tứ đại thiếu gia” đất Thượng Kinh thì nhà họ Tôn đã có hai. Hổ phụ sinh hổ tử, Hành Vương từ nhỏ đã bị tôi đưa lên núi Long Hổ học nghệ, sau khi trở về lại có nhà họ Tôn giúp sức thì trở thành nhân tài kiệt xuất âu cũng là chuyện thường tình”.

“Nhưng Tôn Hàn thì khác, nó lớn lên ở một thành phố nhỏ bé. Thế nhưng, ở tuổi này lại đạt được những thành tựu như vậy thì đúng là không hề dễ dàng”.

“Thật đáng tiếc, nếu Tôn Hàn không lưu lạc nhân gian mà được đích thân ông nội nó dạy dỗ nên người thì Khải Thành chưa chắc đã vượt trội hơn nó. Nói không chừng, nó chính là Hành Vương thứ hai”.

“Còn bây giờ thì…….”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK