“Tôi sợ cậu bị thiệt thôi”, Tôn Hàn nghiêm túc nói.
Anh hiểu ý của Trần Thanh Sương, nhưng thật lòng anh không muốn phát triển một thứ tình cảm không có kết quả.
Nợ tình rất khó trả!
“Sao cậu không nghĩ là tôi được hời? Tôn Hàn, cậu đừng nghĩ cứ nam nữ lên giường nhau là phái nữ phải chịu thiệt đi nữa được không?”
Có lẽ do tác dụng của cồn nên tối nay, Trần Thanh Sương to gan hơn hẳn, kiểu gì cô ấy cũng nói được.
Nhưng cũng chỉ đến đây thôi.
Nói ra những lời trần trụi này, đến Trần Thanh Sương cũng nghi có phải mình điên rồi không. Sau những lời lộng ngôn ấy, Trần Thanh Sương chỉ muốn kiếm cái lỗ lẻ mà chui xuống.
Nhưng lời đã nói ra miệng thì không thể rút lại được nữa.
Đâm lao thì phải theo lao, Trần Thanh Sương dõng dạc nói: “Tôi cho cậu một cơ hội cuối cùng, nếu cậu không lên nhà chơi thì bye…”
Đột nhiên miệng của cô ấy được một bờ môi ấm áp chặn lại khiến cô ấy phải sững người.
Sáng hôm sau.
Trong căn phòng đơn giản của Trần Thanh Sương rất lộn xộn, dường như đêm qua đã có một trận đại chiến xảy ra.
Tôn Hàn nằm trên giường hút thuốc, sau đó nhìn Trần Thanh Sương như con chim non trong lòng mình rồi ảo não nói: “Đêm qua, cả hai chúng ta đều điên rồi”.
Trần Thanh Sương không đẹp cỡ hoa hậu, nhưng chắc chắn cũng được xếp vào hàng mỹ nhân, hơn nữa Tôn Hàn cũng có thiện cảm với cô ấy, đồng thời thích tính cách gan dạ của đối phương.
Có lẽ đây chính là chất xúc tác khiến nam nữ có tình cảm với nhau.
Song, đây không phải lý do để buông thả.
Sau khi xảy ra chuyện đó, Tôn Hàn không biết phải đối diện với Trần Thanh Sương thế nào.
“Cậu hối hận à? Tôi đã bảo mình sẽ không quấn lấy cậu rồi mà!”, mặt Trần Thanh Sương cứng đờ.
Tôn Hàn lắc đầu: “Không phải chuyện đó, mà là tôi thấy không công bằng cho cậu”.
Tôn Hàn không biết tương lai của mình sẽ ra sao, có khi nào anh sẽ chết ở tuổi hai mươi chín vì đối đầu với Giang Lệ không.
Nhưng nếu chọn để cưới thì đối tượng chỉ có thể là Liễu Y Y.
Dù có chuyện gì xảy ra thì điều này cũng không thay đổi.
Vì thế, anh mới thấy có lỗi với Trần Thanh Sương.