"Nhưng việc máy bay rơi hoàn toàn không phải tình cờ. Cho dù cảnh giới võ đạo của bố cháu rất cao siêu thì cũng chỉ có thể giữ cho mình chút hơi tàn. Lúc đó nó đã biết mình chắc chắn phải chết, mà kẻ đối phó nó khả năng cao sẽ diệt cỏ tận gốc, thế nên nó sai một người thân tín đưa cháu đi. Còn việc đi đâu thì nửa năm trước ông mới biết được cháu đã sống ở Mục Thành biết bao nhiêu năm".
Tôn Hàn trầm mặc chốc lát: "Vì miếng ngọc đó sao?"
"Phải, là manh mối về miếng ngọc đó".
Tôn Vượng Thịnh gật đầu, nếu như bà mẹ nuôi không đem miếng ngọc đi bán, chỉ cần Tôn Hàn không muốn thì cả đời này nhà họ Tôn sẽ chẳng thể nào biết được tung tích của Tôn Hàn.
Lão thiên sư của núi Long Hổ đã tặng miếng ngọc đó cho Tôn Hành Vương.
Tôn Vượng Thịnh khựng lại một lúc rồi không cầm được nước mắt, nói: "Hành Vương lết cơ thể bị thương nặng lặng lẽ trở về nhà. Tối hôm đó nó chẳng gặp ai, kể cả người bố đẻ là ông. Nó ở trước giường bệnh của ông nội nó đến tận nửa đêm".
"Sau đó bố của ông mới gọi mọi người vào, lúc đó Hành Vương đã mất rồi".
"Điều đầu tiên bố làm là hỏi mọi người, ai đã tiết lộ hành tung của Hành Vương?"
"Cháu đoán là ai?"
Tôn Hàn lắc đầu.
Lúc đó anh vẫn chỉ là một đứa trẻ mới đầy tháng, cũng không ở Thượng Kinh nên không biết được.
"Cả nhà họ Tôn, người biết Hành Vương trở về lúc nào, đi chiếc máy bay chiến đấu đó chỉ có ba người, là bố của ông, ông và Tôn Đạo Hương!"
"Không thể nào là bố ông, ông thì không thể nào tiết lộ hành tung của con trai được, vậy thì chỉ có thể là Tôn Đạo Hương!"
"Tôn, Đạo, Hương!!!", Tôn Hàn gằn từng chữ.
Tôn Vượng Thịnh dừng lại một lát rồi mói: "Lúc đó ánh mắt ông cố nhìn Tôn Đạo Hương cũng hệt như thế, nhưng nó lại bảo không phải nó làm mà là một người khác".
"Nó cũng chỉ lỡ mồm nói ra hành trình Hành Vương về Thượng Kinh, thế nên vô cùng hối hận".
Nói đến đây, Tôn Vượng Thịnh thở một hơi thật dài: "Hành Vương mất rồi, Tôn Đạo Hương trở thành đứa con trai duy nhất của ông, không thể giết nó, thậm chí không thể phạt nặng!"
"Thực ra ban đầu ông cố cháu vẫn có thể sống thêm nửa tháng, cũng chính vì bị đả kích bởi chuyện của Hành Vương nên tối hôm đó đã tắt thở".
"Trước lúc lâm chung, ông cố cháu đã dặn dò nếu cháu quay về nhà họ Tôn thì phải để cháu trở thành gia chủ".
"Tôn Hàn, nếu cháu muốn thì cả nhà họ Tôn đều là của cháu!"
Tôn Hàn bật cười trào phúng, anh hoàn toàn không muốn quan tâm đến nhà họ Tôn!