Mục lục
Ngọa hổ tàng long - Tôn Hàn (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ớ… sao cậu ta đi rồi mà con không đi theo? Người ta cho cơ hội rồi mà con không biết tận dụng gì cả”, Dương Khai Phú lập tức giậm chân bình bịch.

 

Diệp Tô cũng tỏ thái độ lại nói: “Con chịu rồi! Tôn Hàn vốn không thích con”.

 

“Chịu rồi thì thôi, dẫu sao không bám được lấy Tôn Hàn thì không chỉ mỗi bố thiệt đâu!”

 

Nghe thấy vậy, Diệp Tô không cam tâm, rất không cam tâm.

 

Nghĩ tới tiền tài và quyền thế của Tôn Hàn, sau đó nhìn lại tuổi tác của mình cùng chuyện tình đổ bể với Hàn Thế Văn, nếu cô ta không bám được lấy Tôn Hàn thì sau này khó mà tìm được đối tượng nào tốt hơn nữa.

 

Diệp Tô vội nói: “Thế giờ bố bảo con phải làm sao?”

 

Dương Khai Phú ở đầu dây bên kia ngập ngừng một lát rồi nói: “Tôn Hàn đi đâu thế?”

 

“Con không biết, hình như đi gặp người phụ nữ của cậu ta ở thành phố Giang Châu thì phải”.

 

Tối qua, Tôn Hàn không về, sáng sớm nay về thì không hề có vẻ say sỉn chút nào, không cần đoán cũng biết khả năng cao tối qua anh đã đi qua đêm với phụ nữ.

 

“Thế thì chờ bố về rồi tính tiếp”.

 

Đến buổi trưa, Tôn Hàn lần lượt đi đón Liễu Y Y và Đồng Đồng.

 

“Lịch tối nay thế này nhé. Chúng ta sẽ đi ăn chút gì đó để lót dạ trước, sau đó đưa Đồng Đồng đi xem phim. Dạo này ngoài rạp đang có một bộ phim hoạt hình về chủ đề hứa hẹn rất hay, mình có thể đưa Đồng Đồng đi xem”.

 

“Sau khi xem phim xong thì chúng ta lại đi ăn đêm, được không?”

 

“Phim có hay không ạ?”, Đồng Đồng chớp mắt hỏi.

 

“Hay chứ!”

 

“Thế thì con xem! Mẹ thấy sao ạ?”, Đồng Đồng mừng rỡ, nhưng vẫn không quên hỏi ý kiến của Liễu Y Y.

 

“Ừ, thế quyết vậy nhé”.

 

Trong biệt thự.

 

Diệp Tô bồn chồn ăn cho qua bữa, sau đó liên tục nhìn đồng hồ, đã hơn chín giờ rồi mà Tôn Hàn vẫn chưa về, e là đêm nay anh lại không về rồi.

 

Cô ta liếc nhìn Dương Khai Phú để xin ý kiến, như thể bảo ông ta hay nói gì đi, nếu không sẽ chẳng còn cơ hội mà gặp Tôn Hàn vào tối nay nữa.

 

“Khụ khụ, Tiểu Hạ này, tối nay anh cháu đi đâu vậy? Sao muộn thế này rồi mà vẫn chưa về?”, Dương Khai Phú nhìn sang Từ Hạ rồi hỏi.

 

Đương nhiên là anh cô ấy đi chơi với chị Y Y và Đồng Đồng rồi, nếu không vướng hai bố con nhà này thì Từ Hạ cũng đi cùng rồi.

 

Song, Từ Hạ không nói như vậy, mà chỉ trả lời qua loa: “Cháu cũng không biết nữa, bác tìm anh cháu có việc ạ?”

 

Dương Khai Phú nói với vẻ mơ hồ: “Không có gì, là anh cháu đã giúp nhà bác một việc lớn, mà bác còn chưa mời cậu ấy được một bữa tử tế. Cháu xem anh cháu bận như vậy, mà mai bố con bác phải về rồi, chờ cậu ấy quay lại tỉnh thì chắc chắn lại vùi đầu vào công việc. Cho nên bác rất muốn bày tỏ thành ý mời cậu ấy đi ăn đêm nay”.

 

“Cháu… cháu thấy không cần thiết đâu, anh cháu không phải người câu nệ”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK