Ông ta dẫn đầu một đám người tự lập nên bang phái, gây dựng nên tiếng tăm như ngày hôm nay.
Đối với Thiên Cửu Môn, Lý Hắc Tử chính là một phản đồ cần phải bị thanh trừng.
Cũng là một trong số những trở ngại lớn nhất nếu Tôn Hàn muốn thâu tóm quyền lực.
Nghĩ đến đây, Từ Khang Niên đột nhiên hiểu ra ý của Tôn Hàn.
Kiểu gì cũng có ngày phải đụng độ trực tiếp với Lý Hắc Tử, nay Lý Anh đã tự tìm đến cửa thì cũng không cần thiết phải kiêng dè
Cứ coi như là tự đến nạp mạng đi.
Từ Khang Niên đương nhiên có thể đoán ra kết cục của Lý Anh chắc chắn sẽ chẳng tốt đẹp gì.
Lúc này, Tôn Hàn nói tiếp: "Từ Khang Niên, ông có cảm thấy việc Lý Anh ra mặt giúp Lâm Hạo có chút hơi kỳ lạ không?"
"Quả thực là rất kỳ lạ", Từ Khang Niên gật đầu đáp.
Lâm Hạo là kẻ thế nào? Làm gì có tư cách để Lý Anh ra mặt thay mình.
Trừ phi, có người đứng giữa chắp mối.
Một lát sau, Từ Khang Niên nói với vẻ cảnh giác: "Cậu chủ, có khi nào là Đường Triêu Bính?"
Vụ tai nạn xe của Liễu Y Y lúc trước, mặc dù không có chứng cứ xác thực nhưng tất cả các dấu vết còn lại đều dẫn tới một khả năng, đó là Đường Triêu Bính bí mật tới Giang Châu, đứng sau giật dây vụ tai nạn đó.
Thời gian này, Tôn Hàn vì việc riêng mà rời khỏi Giang Châu một thời gian, Đường Triêu Bính cũng không có động tĩnh gì, vô cùng sóng yên biển lặng.
Vậy mà Tôn Hàn vừa quay lại thì từ đâu lại nhảy ra một Lý Anh, quả là khó hiểu!
"Rất có thể là ông ta. Có điều, nếu thực sự là ông ta thì sớm muộn rồi cũng lòi đuôi. Dám tìm người đâm Liễu Y Y, đúng là chán sống rồi", giọng Tôn Hàn vô cùng lạnh lùng.
Mỗi người đều có một điểm yếu, kẻ khác động tới chắc chắn sẽ chết.
Mà điểm yếu đó của Tôn Hàn chính là Liễu Y Y, ai cũng không được phép động tới.
"Cậu chủ, giờ phải đối phó với Lý Anh như thế nào đây?"
"Cho hắn ta một ngày, chúng ta phải giữ uy tín, không cần phải âm thầm ra tay. Cứ đợi hắn tự tìm đến cửa là được", Tôn Hàn đáp.
Nhưng Tôn Hàn không làm gì, không có nghĩa Lý Anh cũng sẽ không làm gì.
Có lẽ lúc này Lý Anh đã bắt đầu đi tìm người để đối phó với anh rồi.
"Tôi hiểu rồi".