“Khá lắm, đã qua được một chiêu. Chiêu tiếp theo, tôi sẽ không nương tay nữa”.
Lệ Lận như thể chẳng hề cảm thấy cú đấm vừa rồi kinh khủng đến nhường nào, thong thả bước lại gần Lý Nam.
“Tôi, tôi, tôi nhận thua!!”
Hai tay ôm ngực, Lý Nam dùng hết sức lực còn lại để nói.
Người thứ hai đã nhận thua rồi.
Sắc mặt của Lý Hắc Tử đã tối sầm đến mức không lời nào tả được. Nhưng ông ta không thể trách Lý Nam. Đối thủ quá mạnh, Lý Nam còn chẳng có sức đánh trả, dù có đánh tiếp cũng chỉ còn cách nộp mạng.
Còn Tô Vấn Long thì rất may mắn, nếu ông ta không nhận thua thì kết cục đã giống như Lý Nam rồi!
“Chu Tuấn Lai, lên!”
“Tôi nhận thua!”
Không chờ mọi người nhớ lại cú đấm vừa rồi của Lệ Lận, Chu Tuấn Lai đã bước lên võ đài và dứt khoát nhận thua.
“Nhận thua!!”
Người tiếp theo cũng vậy, ngay cả dũng khí giao đấu với Lệ Lận còn chẳng có.
Tôn Hàn nhìn từng người trong phe Lý Hắc Tử nhận thua, nhếch môi cười nhạt, “Ban nãy còn tưởng Lệ Lận nói câu đánh chết người trong vòng ba chiêu chỉ là mấy lời tự kiêu, không ngờ đây là một nước đi rất thông minh!”
“Lệ soái ngày xưa không hề mưu trí như vậy”, Thẩm Vấn ở bên cạnh cũng gật gù tán thành, phần trăm thắng đã dần dần tăng lên.
Tình hình phát triển thành ra như bây giờ, rất nhiều người đều đã hiểu ra Lệ Lận nói vậy không phải vì ngông cuồng tự cao, mà nhằm tiết kiệm thể lực để còn đối phó với hai người đáng gờm hơn - Diêm Hùng và Mạch Ninh.
Những người lên võ đài trước dù không đánh lại Lệ Lận thì cũng có thể làm tiêu tốn nhiều thể lực của anh ta.
Nhưng câu nói “không đánh chết thì sẽ nhận thua” của Lệ Lận đã buộc họ phải nhận thua. Anh ta vẫn sẽ thắng mà không cần chiến đấu.
Nhờ đó, Lệ Lận tiết kiệm thể lực nhiều nhất có thể, để đối phó với hai đối thủ sau cùng.
“Mạch Ninh, lên đi!”, Lý Hắc Tử bất lực thở dài.
Vốn dĩ Lý Hắc Tử cứ nghĩ năm người đầu tiên sẽ có thể làm tiêu hao một nửa thể lực của Lệ Lận, nhưng thực tế đã giáng cho ông ta một cú tát đau điếng.
Lệ Lận chỉ cần tung ra một cú đấm, đã khiến toàn bộ năm người họ phải nhận thua.
Đành để vị huấn luyện viên máu lạnh này lên võ đài thôi.
“Yên tâm đi, tôi không giống như đám rác rưởi kia!”
Mạch Ninh lạnh lùng bỏ lại một câu rồi bước lên võ đài.