“Có chuyện gì mà sáng sớm ngày ra đã tìm tôi thế?”
Tôn Hàn ngồi xuống rồi gọi một cốc cà phê.
Lâm Ảnh nhìn dáng vẻ thờ ơ của anh mà nổi giận: “Cậu vẫn điềm nhiên như không ấy nhỉ, có biết tôi mất ngủ mấy ngày nay rồi không?”
Tôn Hàn suy nghĩ rồi hỏi: “Vì mười triệu ấy hả?”
“Ừ, vì nó đấy! Rốt cuộc cậu có ý gì? Định bao nuôi tôi à?”
Lâm Ảnh chớp mắt hỏi.
Chuyện này…
Tôn Hàn ngẩn ra rồi cười nói: “Nếu thế thì sao?”
“Tôi sẽ dao động đấy”.
Lâm Ảnh thành thật đáp.
Có mấy người phụ nữ không dao động vì mười triệu chứ?
“Thế cậu đồng ý à?”
Tôn Hàn cười rồi cố ý hỏi.
Song, Lâm Ảnh lại lắc đầu rồi đáp với vẻ đau xót: “Tôi từ chối”.
Gần như cô ấy phải lấy hết dũng khí thì mới có thể nói ra câu này.
Nhưng nói xong, cô ấy đã bình thường lại ngay.
Cô ấy nghiêm túc nhìn Tôn Hàn rồi nói: “Với tôi mà nói thì mười triệu là một khoản tiền mà chắc cả đời này tôi cũng không kiếm được”.
“Thật lòng mà nói thì tôi rất dao động đấy chứ, nhưng tôi không muốn bán mình vì số tiến ấy”.
“Vả lại, tôi đã xin nghỉ việc ở câu lạc bộ rồi, tôi định về thành phố Giang Châu”.
“Tôn Hàn, cậu gửi số tài khoản cho tôi đi, tôi gửi tiền lại cho cậu! Sau này, nếu cậu về Giang Châu thì nhớ gọi cho tôi, tôi sẽ mời cậu đi ăn, đảm bảo không lừa cậu đâu”.
Lâm Ảnh nói hết suy nghĩ trong lòng ra rồi nhìn Tôn Hàn.
Tôn Hàn ngập ngừng một lát rồi bật cười nói: “Cậu không thấy tiếc mười triệu thật à?”
Lâm Ảnh vô cùng đau xót đáp: “Tiếc thì có tiếc, nhưng lẽ nào tôi chỉ đáng giá mười triệu thôi sao?”
“Vậy ý của cậu là chê ít, muốn tôi nâng giá thêm hả?”
Tôn Hàn tỉnh bơ hỏi.
Lâm Ảnh: “…”
Cô ấy thấy phục người có tiền rồi, họ coi tiền như giấy vệ sinh vậy.
“Tôn Hàn, tôi không có ý đó! Ý của tôi là tôi không muốn bán mình vì tiền, cậu hiểu không?”
“Nếu cậu chưa kết hôn, tôi có thể mặc kệ quá khứ của mình rồi bám lấy cậu như keo dán. Nhưng cậu đã lấy vợ rồi thì nên một lòng với cô ấy, dù cho tình cảm có không mấy khăng khít đi chăng nữa, nhưng người ta đã lấy cậu rồi”.