“Cho nên cậu vẫn định đánh tiếp à? Dù phải mất mạng, cũng phải biến tôi thành người tàn phế ư?”
Tôn Hàn lắc đầu: “Người gây chuyện trước là ông, chứ không phải tôi! Nếu ông chịu rút khỏi Tây Nam, tôi sẽ nhận lỗi với ông về hành động của mình ngày hôm nay”.
Giang Lệ phì cười: “Ha ha, nghĩ hay quá nhỉ! Tôi hỏi cậu, nếu tôi không rút thì có phải hôm nay cậu sẽ liều chết không?”
Tôn Hàn trầm ngâm một lúc rồi nói: “Lẽ nào ông có kiến nghị gì tốt hơn sao?”
“Hai bên đã dùng dằng cả nửa tháng rồi, giờ cứ triển theo lệ cũ của người xưa, năm đấu năm đi”.
“Nếu Thiên Cửu Môn cậu thắng, đời này Giang Lệ tôi sẽ không bao giờ bước chân đến Tây Nam nữa! Còn nếu tôi thắng, tập đoàn Cửu Thành và cả ba bộ của Thiên Cửu Môn đều sẽ thuộc về tôi”.
Hiểu theo cách khác sẽ là dùng một trận đấu khác để quyết định kết quả của trận này.
Tóm lại là dùng cách thô bạo mà đơn giản nhất để kết thúc chuyến đánh chiếm xuống phía Nam.
“Ngay từ đầu, ông đã làm vậy rồi còn gì”, Tôn Hàn không trả lời, mà hỏi ngược lại.
Giang Lệ đáp: “Dù chiến tranh thương nghiệp có kết quả ra sao thì hai phe cũng phải trả giá bằng một khoản vật chất cực lớn, ngoài ra còn phung phí thời gian. Tập đoàn Cửu Thành mất nhiều bao nhiêu, thì tập đoàn Thiên Tử cũng hao tiền tốn của bấy nhiêu. E là cứ tiếp tục như vậy thì cuối cùng tôi sẽ phải thu dọn cả một mớ hỗn độn mất”.
“Nếu có thể dùng cách đơn giản nhất thì sao chúng ta cứ chọn cách phức tạp làm gì? Tôn Hàn, trước kia cậu không dám đồng ý vì sợ thua, nhưng sau trận đấu đêm nay thì chắc không còn lý do để từ chối nữa rồi chứ!”
Nói đến đây, Giang Lệ liếc nhìn điện thoại.
Tôn Hàn có thể đoán chắc Thanh Hổ và Chu Giang không gặp trở ngại ở chỗ trang viên của nhà họ Kim rồi.
Sau đó Tôn Hàn cũng nhìn điện thoại, anh nhận được tin nhắn của Hàn Hướng Đông.
Họ sắp không trụ được nữa rồi.
Mạch Ninh đã bị đánh đến mức hấp hối.
Diêm Hùng cũng bị thương nặng.
Tề Thiên Tại đã bị đánh gãy nốt một chân còn lại, không mất nửa năm thì đừng mơ hồi phục.
Đã có mười một người trong số đám đàn em của họ bỏ mạng rồi.
Nhưng họ cũng có chút thành quả.
Có năm tên đàn em của Giang Lệ đã chết.
Chu Giang bị thương nặng, nếu đánh tiếp thì chắc sẽ bị giết chết.
Thanh Hổ rất mạnh, nhưng cũng bị đánh cho nhừ tử rồi.
Đã rất lâu rồi mới có một trận đánh ác liệt như tối nay.