Bốp!
Vệ sĩ tên A Hổ lập tức đi lên phía trước, tát một cái vang dội lên mặt Tô Quyền.
Mặt Tô Quyền đau rát, mặt hằn lên rõ năm dấu ngón tay.
"Ông..."
Hắn tức giận nhìn Tôn Vượng Thịnh, định chửi ầm lên nhưng không dám.
Có ngốc cũng biết ông già này quen biết với anh rể hắn, còn có một vệ sĩ có huy hiệu 4 sao, địa vị cũng không thấp, không thể chọc vào được.
Tô Quyền còn đang nghĩ cách tống ông già này đi rồi tính tiếp thì ông già này còn hung hãn hơn cả hắn nghĩ, đã trực tiếp sai người tát hắn.
Giang Hồi cũng sốc không kém.
Cô ta không thể ngờ được ông cụ Tôn sẽ thẳng thừng như vậy, lập tức ra tay đánh người. Thái độ của ông cụ hoàn toàn trái ngược với lúc nói chuyện với cô ta.
Trước đó Giang Hồi cứ nghĩ ông cụ Tôn chẳng qua chỉ là một ông lão tính cách hơi kỳ lạ mà thôi.
Cô ta không thể ngờ ông ấy lại hung hãn như vậy!
Còn Tôn Hàn đã mời Tôn Vượng Thịnh đến đây thì anh chẳng làm gì nữa, tất cả đều giao cho Tôn Vượng Thịnh.
"Nhìn mặt cậu thế kia thì hình như không phục lắm nhỉ? Có cần thêm một cái tát nữa không?"
Tôn Vượng Thịnh hỏi với giọng đùa cợt.
Tô Quyền giận nhưng không dám nói gì, chỉ có thể cố gắng đè nén lửa giận.
Cộp, cộp, cộp!
Ngay lúc này, tiếng bước chân vội vã vang lên.
Ngay sau đó, một người đàn ông trung niên đeo kính gọng vàng đi vào trong văn phòng.
Thấy người này, Tô Quyền như gặp được cứu tinh, hắn vội nói: "Anh rể!"
Người đó tất nhiên là Đổng Hạo.
Đổng Hạo nhìn Tô Quyền một cái đã thấy ngay dấu tát trên mặt hắn, liền hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
"Tại ông già này hết!"
Thấy chỗ dựa đã tới thì Tô Quyền liền trở nên hống hách, giơ tay chỉ vào Tôn Vượng Thịnh và nói với giọng đáng thương: "Anh rể ơi, anh phải đòi lại công bằng cho em. Chính ông già này đã đánh em! Giang Hồi là nghệ sĩ mà phẩm hạnh lại không đứng đắn, bị em đưa lên bảng tin thì lại tìm được ông già này làm chỗ dựa, còn sai người đánh em nữa!"
"Anh rể à, đang ở công ty Tinh Hoàng mà ông già này còn dám ra tay, đúng là không coi chúng ta ra gì!"
Bây giờ Tô Quyền cũng sốt ruột chẳng có cách nào, cứ cáo trạng trước đã rồi tính!
Quả nhiên Giang Hồi liền căng thẳng, lo lắng chuyện này sẽ bị làm lớn chuyện.
Lúc này Đổng Hạo đã nhìn thấy Tôn Vượng Thịnh, sắc mặt liền trở nên khó coi.