“Ông Giang có gì thì cứ hỏi đi”, Tôn Hàn cười nói.
Giang Lệ chợt nhìn chằm chằm vào Tôn Hàn rồi hỏi với vẻ nghiền ngẫm: “Cậu có quan hệ thế nào với nhà họ Tôn?”
Tôn Hàn lập tức ngẩn ra, nhưng vẫn giả vờ hỏi: “Nhà họ Tôn ở Thượng Kinh ư?”
“Còn ai vào đây nữa!”
“Tôi thì có quan hệ gì với họ được? Ông Giang cứ đùa!”
Giang Lệ bật cười nói: “Tôn Hàn, cậu còn trẻ tuổi nhưng lòng dạ rất thâm sâu, luôn không thích nói thật”.
“Dù đã có người cố ý phong toả tin tức về cậu ở Tây Nam, nhưng trước đó tôi đã đi nghe ngóng rồi, người khác không hay nhưng tôi thì biết rõ”.
“Ngũ công tử Tôn Bân bây giờ của nhà họ Tôn chính là em nuôi Từ Tiểu Bân của cậu! Vấn đề là cậu ta họ Từ, còn cậu thì họ Tôn!”
“Theo tôi thấy, nếu cốt nhục thất lạc trong dân gian của Tôn Hành Vương là cậu hoặc Từ Tiểu Bân thì từ phẩm chất, tính cách cho tới nhiều manh mối khác, tôi nghĩ chính là cậu”.
“Nói cách khác thì tôi nghĩ cậu mói chính là ngũ công tử thật sự của nhà họ Tôn”.
Câu cuối cùng, Giang Lệ nói rất tự tin, như thể đã chắc chắn về thân phận của Tôn Hàn.
Chu Giang ngồi trên tay vịn sofa vuốt cằm, cảm thấy chuyện này rất thú vị.
Ngũ công tử hiện giờ của nhà họ Tôn lại là hàng giả.
Còn người thật thì lại đang làm việc ở công ty của vợ sắp cưới, đã thế còn bị cô ta gài bẫy.
Nghĩ thôi đã thấy chuyện này tức cười rồi, nhưng bọn họ có đầy đủ chứng cứ chứng minh Tôn Hàn mới là con trai của Tôn Hành Vương, hay chính ngũ công tử.
“Ông Giang, ông từng nói khi nào gặp lại, ông sẽ nói cho tôi biết chuyện giữa ông và người phụ nữ đó mà, giờ tôi đang rất tò mò đây”, Tôn Hàn trầm mặc một lúc rồi chuyển chủ đề.
Trước kia, Giang Lệ từng nói ông ta muốn chiếm Tây Nam không phải để trở thành bá chủ thế giới ngầm, vì ông ta không có dã tâm lớn đến thế.
Ông ta làm như vậy là vì một người phụ nữ.
Tôn Hàn rất tò mò muốn biết rốt cuộc đó là một người phụ nữ như thế nào mà có thể khiến Giang Lệ nỗ lực, kiên nhẫn mười năm với một mục tiêu.
Chu Giang nhìn sang Giang Lệ thì thấy ông ta nhíu chặt mày lại.
“Là chuyện cũ về các gia tộc ở ẩn thôi, kể chi tiết với cậu cũng chẳng có ý nghĩa gì. Đại khái là tôi đã hứa với cô ấy sẽ dùng quyền thống trị thế giới ngầm ở sáu tỉnh Tây Nam để cầu hôn với cô ấy! Nhưng có làm được đâu”.
Nghe thấy câu giải thích hết sức ngắn gọn ấy, Tôn Hàn cau mày nói: “Nói vậy là tôi đã cản trở việc chung thân đại sự của ông Giang à, tội này lớn quá!”
Giang Lệ bật cười nói: “Thì tại tôi bất tài nên không trách cậu được, mà cũng chẳng trách ai được. Vả lại, nếu tôi mà làm được thật thì sau đó cũng có lắm phiền toái lắm. Thôi, không nói mấy chuyện này nữa. Còn cậu có phải là ngũ công tử hay không thì cũng không quan trọng với tôi. Nhưng nếu cậu đã đến Thượng Kinh rồi thì là bạn của tôi, nếu không gặp chuyện gì quá phiền phức thì cứ báo tên tôi ra là được”.