Dứt lời, anh trở vào trong xe.
Chiếc xe chầm chậm lăn bánh.
Hàng nước mắt cũng lăn dài trên má Bạch Cần.
Nếu anh không có ý gì với cô thì sao lại tốt với cô như thế?
…
Đèn vừa sáng!
Tôn Hàn nói với Liễu Phương Phương một tiếng rồi đến quán bar Quỷ Hoả.
Vẫn trong phòng làm việc của Chu Giang.
Uống rượu ở đây có mùi vị hay.
Nhưng hiện giờ, Chu Giang và Giang Lệ đều có vẻ xa cách với Tôn Hàn.
“Chúc mừng!”
Giang Lệ trầm mặc một lát rồi nói.
Tôn Hàn rót nửa cốc rượu cho mình rồi đưa lên mũi ngửi, sau đó hờ hững nói: “Có gì đâu mà chúc mừng, tại Tôn Vượng Thịnh phát hiện ra thân phận của tôi nên tôi mới phải làm ngũ công tử bất đắc dĩ của nhà họ Tôn thôi”.
“Nhưng cậu đã làm rồi đấy thôi”, Chu Giang sâu xa nói.
Tôn Hàn bật cười rồi nói thẳng: “Thôi, hai anh đừng nói chuyện kiểu ậm ờ đấy nữa, tôi không tiện giải thích về vấn đề lợi ích của Thiên Tử, nhưng tôi chắc chắn chúng ta không phải kẻ thù đâu”.
“Nếu anh Giang vẫn thấy lo thì tôi sẽ từ chức trước đi đến Ma Đô”.
Bây giờ, Thiên Tử chính là vấn đề mà Tôn Hàn canh cánh nhất.
Giang Lệ muốn Tôn Hàn đưa tập đoàn vượt qua giai đoạn khó khăn và bình ổn trở lại.
Chứ không mong anh làm điều đó dưới thân phận người nhà họ Tôn.
Giang Lệ vừa thấy ngạc nhiên bởi sự thành thật của Tôn Hàn, và vừa vì một chuyện khác.
“Cậu phải đi Ma Đô à?”
“Ừm, đi giải quây, thời gian cụ thể thì chưa có. Nhưng chắc nửa tháng đến một tháng nữa là cùng. Hôm nay, tôi đến đây để thông báo với hai anh”.
“Thế còn tập đoàn Thiên Tử…”
Tôn Hàn ngập ngừng rồi nói: “Thật ra nếu tôi muốn thì có thể thôn tính tập đoàn Thiên Tử ngay. Với tình hình hiện giờ thì hai anh không làm gì được tôi dâu, nhưng tôi không muốn thế”.