Bất tri bất giác, trong tay Tôn Hàn đã có đến mấy cao thủ hàng đầu Tây Nam. Còn bọn họ thì có thể lên võ đài, nhưng thuộc hạ lại không đủ tư cách để lên chiến đấu.
Quan trọng nhất là Tôn Hàn.
Lý Hắc Tử và Tôn Hàn từng giao đấu một lần, có lẽ cả đời này ông ta cũng không quên được.
Một Tôn Hàn có thể đấu với ít nhất ba Lý Hắc Tử, thậm chí nhiều hơn.
Chỉ cần Lý Hắc Tử ngã xuống, Tôn Hàn một đấu tám thực sự không thành vấn đề.
Không có cao thủ giỏi là một vấn đề rất đáng lo ngại.
Nghĩ cũng phải, người ta đã dám tuyên chiến như vậy thì chắc chắn có cơ sở cả.
“Anh Lý à, anh là Diêm vương sống. Ông Phó không còn nữa, anh là người mạnh nhất ở Tây Nam này, anh cũng sợ cậu ta ư?”, Vương Bách Vạn nói bằng giọng khó tin.
Lý Hắc Tử đưa mắt nhìn, gật đầu một cách bất lực, “Dù sao cũng không đánh lại!”
Lập tức có tiếng thầm thì vang lên.
Còn chưa đấu mà đã không có lòng tin.
Làm sao mà lên võ đài đây?
Chi bằng nhận thua cho rồi.
“Đừng ồn ào nữa, tôi có ý này!”, Vương Bách Vạn đột nhiên lớn giọng nói.
Mọi người, bao gồm cả Tô Vấn Long và Lý Hắc Tử, đều đưa mắt nhìn sang.
Vương Bách Vạn nhìn tất cả một lượt, rồi mới chậm rãi cất lời, “Trước đây tôi từng đến Đông Bắc, và quen được một người bạn chỉ cần tiền không cần mạng. Nếu có thể nhờ người bạn này ra tay, chúng ta chưa chắc sẽ thua Tôn Hàn! À không, tôi cảm thấy Tôn Hàn không thể là đối thủ của người này đâu!”
Ai nấy đều lập tức cảm thấy hiếu kỳ.
Lý Hắc Tử đã là cao thủ hàng đầu của Tây Nam rồi mà còn thừa nhận không đánh lại Tôn Hàn.
Vậy thì còn ai có thể chắc chắn đánh thắng Tôn Hàn kia chứ?
“Là ai?”, Lý Hắc Tử hỏi ngay.
“Một người đã đánh quyền anh không chính quy mười mấy năm nay, những kẻ đã giao đấu với anh ta không chết thì tàn phế!”
“Trần Cửu!”, trong tích tắc, Tô Vấn Long đã buột miệng thốt ra cái tên ấy.
Ồ!
Tiếng bàn tán vang lên không ngừng.
“Ra là… Trần Cửu!”
Cả Lý Hắc Tử cũng hít ngược một hơi.
Quyền vương Đông Bắc, Trần Cửu!