Trong lòng ghen tị là một chuyện, ngoài mặt Phương Minh Nguyệt vẫn phải ra sức xu nịnh đối phương.
“Không nói chuyện này nữa. Lần này tôi hẹn gặp là vì muốn hỏi quốc tế Phong Hỏa có thái độ gì? Sao đây, muốn mượn gà nhà người ta để đẻ trứng cho mình?”
Quốc tế Phong Hỏa đến Giang Châu tìm đối tác, nhưng nội dung hợp tác lại là cần dây chuyền sản xuất của công ty khác để tạo sản phẩm cho bọn họ.
Mà sản phẩm được bán ra, lại chỉ dán nhãn của quốc tế Phong Hỏa.
Cách làm này chẳng khác gì mượn gà nhà người ta để đẻ trứng cho mình.
“Tôi làm như vậy để tối đa lợi ích mà thôi, hơn nữa quốc tế Phong Hỏa chúng tôi không hề có ý ép buộc. Chắc chắn có nhiều công ty không chấp nhận, nhưng chắc hẳn cũng có công ty đồng ý! Anh tình tôi nguyện, một bên bằng lòng được lợi, một bên đồng ý chịu thiệt!”
“Thế nào, cậu Tôn có ý kiến về việc này?”
Thủ đoạn thương mại này của Phương Minh Nguyệt tuy rằng có hơi cậy mạnh và quá đáng, nhưng cũng không có điểm gì sai. Nhưng Phương Minh Nguyệt lại lo lắng phía Tôn Hàn.
Tôn Hàn cố tình đề cập vấn đề này, e rằng còn có ý định gì đó.
Mà anh lại là người mà quốc tế Phong Hỏa không thể đắc tội!
“Vậy có thể nói cho tôi nghe thành quả ngày hôm nay của cô không?”, Tôn Hàn không tỏ rõ thái độ, lại hứng thú hỏi chuyện tiếp.
“Được!”
Phương Minh Nguyệt thành thật đáp, “Hôm nay đã có tám công ty may mặc địa phương của Giang Châu chấp nhận điều kiện này của tôi, nhưng về cơ bản đều không làm tôi hài lòng, có thể loại bỏ hết”.
“Nhưng có hai công ty khác khá phù hợp, cũng đồng ý sẽ thận trọng cân nhắc lại yêu cầu của tôi. Một trong hai là doanh nghiệp gia tộc nhà họ Liễu. Người đã tham dự hôm nay là con trai nhà họ Liễu, bảo là không thể tự mình quyết định, cần quay về bàn bạc thêm! Tôi đã quan sát thái độ của cậu Liễu, cảm thấy không có vấn đề gì”.
“Công ty còn lại thực ra là công ty phù hợp nhất. Đó cũng là một công ty may mặc lớn trong nước, có tên là thời trang Sâm Uy! Tổng giám đốc cũ của họ là Lý Tông Đạo và phó tổng giám đốc Vương Bách Xuyên cũng đến, rất có thành ý”.
“Tôi chắc chắn sẽ thuyết phục được một trong hai công ty này sẽ chấp nhận điều kiện của tôi!”
Phương Minh Nguyệt rất tự tin.
Điều kiện của cô ta rất hà khắc, nội dung hợp tác cũng cực kỳ bất bình đẳng. Song với vị thế của quốc tế Phong Hỏa, họ toàn toàn đủ tư cách đưa ra điều kiện hợp tác bất bình đẳng này.
Nhưng câu nói tiếp theo đã khiến sắc mặt Phương Minh Nguyệt tái nhợt.
“Tôi là tổng giám đốc đương nhiệm của thời trang Sâm Uy!”
Anh vừa lên tiếng, Phương Minh Nguyệt đã ngây cả người, “Cậu Tôn à, tôi không biết…”
Tôn Hàn xua tay, “Không cần để tâm chuyện này, cứ tập trung bàn chuyện làm ăn là được. Tôi cũng chỉ nói ra ý kiến của mình thôi, thật ra tôi không nghĩ cách thức hợp tác của phía các cô là hợp lý, nhưng cũng sẽ không can thiệp vào cách làm việc của các cô”.
“Lần này tôi hẹn cô đến đây cũng không có ý gì khác, chỉ muốn cô hãy khoan đưa ra quyết định, hãy cho người khác một cơ hội!”
‘Người khác’ này chắc chắn có địa vị rất cao trong lòng cậu Tôn, bằng không đối phương sẽ không cần đích thân đến đây.