“Cố Vân Đào, tại sao trang viên nhà tôi lại lọt vào tay gia đình anh thì tự anh hiểu rõ. Không cần lấy chuyện đáng xấu hổ này ra khoe khoang đâu”.
Chuyện này là nỗi đau trong lòng Bạch Cần.
Năm ấy, dù bố Bạch Cần có phạm pháp, thì Bạch Cần và mẹ cô ấy cũng không đến mức mất tất cả như thế.
Là gia đình Cố Vân Đào gạt mẹ Bạch Cần, bảo rằng chỉ chuyển nhượng cổ phần và trang viên cho bố Cố Vân Đào thì ông ta sẽ nghĩ cách giúp bố cô ấy.
Nhưng thực tế, tất cả đều là lừa gạt!
Nếu như là người ngoài thì cũng đành.
Nhưng Cố Hải - bố Cố Vân Đào, là người mà Bạch Cần luôn xem như chú bác ruột thịt!
Sự phản bội ấy gần như đã phá huỷ sự ngây thơ thuở bé của cô ấy.
Đến bây giờ, cô ấy chẳng còn dám tin bất kỳ ai nữa.
“Đó là lựa chọn của mẹ cô, có gì mà không nói được chứ. Tôi chỉ thấy mẹ cô ngu ngốc, còn biết trách ai!”
Thế nhưng Ngô Hiểu Phương lại hùng hồn cho rằng hành động năm ấy của bố Cố Vân Đào không hề sai, có trách thì trách mẹ Bạch Cần ngu ngốc đồng ý.
“Một người phụ nữ độc mồm như thế quả là rất xứng với anh. Chẳng trách hai người lại yêu nhau”.
Đúng lúc này, Tôn Hàn đột nhiên cất lời, không chờ hai người kia phản bác đã nhìn sang Bạch Cần, vừa nghiêm túc vừa dịu dàng nói, “Bị chó cắn một nhát, chẳng lẽ cô lại đi cắn trả sao? Hạng người này không đáng để chúng ta nổi giận. Chúng ta đi chơi thôi”.
Tôn Hàn định đưa Bạch Cần rời khỏi đó, không muốn nấn ná nữa.
Nhưng Cố Vân Đào bị kích động, lập tức chặn Tôn Hàn lại, “Ý gì đây, chửi ai là chó đấy!!”
Tôn Hàn đáp nhẹ tênh, “Ai thừa nhận thì là người đó thôi. Anh ghé sát lại đây làm gì, muốn đánh nhau à?”
“Tôi… Tôi không bị anh lừa đâu! Dù sao thì chuyện anh thích con ả đê tiện Bạch Cần ấy cũng chẳng liên quan quái gì đến tôi!”
Cố Vân Đào so thử chênh lệch giữa mình Tôn Hàn. Anh ta cao chừng một mét bảy, thấp hơn Tôn Hàn nửa cái đầu, nên cũng không dám ra tay với anh.
Nếu đánh nhau thì anh ta sẽ là kẻ chịu thiệt!
“Thế là đúng đắn đấy. Công ty nhà anh sắp đóng cửa rồi, nên ngoan ngoãn một chút! Nếu thực sự gây chuyện thị phi thì người xui xẻo vẫn là anh thôi”.
Tôn Hàn khinh bỉ nói, trong lòng thực sự muốn tên Cố Vân Đào ra tay. Có như vậy thì anh mới nhân dịp này trút giận cho Bạch Cần được.
Đúng là bây giờ sức khoẻ của anh khá yếu, nhưng không đến mức không xử lý được một kẻ như Cố Vân Đào.
Nhưng Cố Vân Đào lại không ra tay. Ở đây đông người, anh ta cũng không tiện gây hấn trước.
Tôn Hàn và Bạch Cần đã đi được một quãng. Sau khi thoát khỏi hai người kia, tâm trạng của Bạch Cần mới khá hơn đôi chút, “Ban nãy cảm ơn anh đã ra mặt giúp tôi nhé”.
“Tôi và cô là bạn mà, không cần nói mấy câu ấy. Mà chuyện của Ngô Hiểu Phương là sao thế, hình như giữa hai người từng xảy ra gì đó?”, Tôn Hàn cười cười, đoạn tò mò hỏi.
Bạch Cần cười khổ, “Chuyện lúc nhỏ thôi”.