Cục diện không còn có lợi nữa!
Bọn họ đã đánh giá Tôn Hàn quá thấp rồi.
Xem ra, kế hoạch trấn áp Tôn Hàn bằng bàn tiệc này đã thất bại.
Mọi chuyện vẫn chưa dừng lại.
Lưu Giang cũng đứng lên.
“Ông Lưu, ông…”, nét mặt của Đường Triêu Bính đã cứng đờ.
“Nể mặt cậu Lý đến đây dùng cơm, đến cũng đã đến, nể cũng đã nể. Nhưng mặt mũi của cậu Tôn quan trọng hơn”.
Lưu Giang thích thú nói, rồi cũng đứng ở phía sau Tôn Hàn.
Vào lúc này, Đường Triêu Bính và Lý Anh đã biết mình bị chơi rồi.
Lưu Giang, Chu Lão Lục, Hứa Chí Bằng Từ Khang Niên, và Thẩm Thương, năm người họ tựa như nắm ngón tay nắm giữ cả bầu trời Giang Châu.
Cả năm người họ đều theo phe Tôn Hàn, đã chứng minh được một điều.
Cả thành phố Giang Châu này, đã nằm dưới quyền kiểm soát của Tôn Hàn.
Vừa rồi năm người ấy không đứng ra, thực chất chỉ vì muốn đùa vui với hai người họ mà thôi.
Lần này đã tính toán quá sai lầm.
Lác đác vài người có chút địa vị còn ngồi ở bàn tiệc đều sốt ruột như ngồi trên đống lửa.
Cứ tưởng bữa tiệc này của Lý Anh chỉ để xử lý một nhân vật cỏn con chẳng mấy quan trọng.
Nào ngờ, đối phương lại là bậc thần thánh thực sự!
Phen này khó xử rồi đây.
“Xin lỗi nhé, cậu Lý!”
“Xin lỗi cậu Lý!!”
Từng người lần lượt đứng dậy, dù có quen biết Tôn Hàn hay không, vẫn đứng về phía anh.
May mà căn phòng khá rộng lớn, nếu không, e rằng còn chẳng đủ chỗ đứng.
Lúc này, Lâm Mỹ Quyên nhìn Tôn Hàn bằng ánh mắt vô cùng phức tạp, đôi mắt chất chứa vẻ lưu luyến khó tả.
Người đàn ông đã ly hôn và không còn quan hệ gì với cô ta, càng lúc càng khiến cô ta không thể nhìn thấu.
Bỗng nhiên cô ta nhận ra mình đã đánh mất thứ quý giá nhất.
“Cậu, cậu Tôn, tôi…”
La Triệu Sinh - người vừa hung hăng gào to nhất, đã mất sạch khí thế, chỉ biết lắp ba lắp bắp.
“Chẳng phải ban nãy ông muốn xử lý tôi à? Xử lý thế nào nhỉ?”, Tôn Hàn nheo mắt cười hỏi.
“Tôi… Cậu Tôn, là tôi có mắt không tròng, mong cậu độ lượng đừng tính toán với tôi! Thật đấy ạ, là tôi miệng thối, tôi đáng chết!!”